*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chỉ có duy nhất một con người, đơn thương độc mã mà phải lao vào đám đông hơn tám ngàn người ở phía đối diện.

Lúc này Quách Chí Mãn vừa ngắt bộ đàm liên lạc, yêu cầu liên lạc từ Doanh Trại Thần Sách lại truyền đến, chẳng biết phải làm sao nên Quách Chí Mãn đành phải bắt máy.

“A lô?”

Tổ thông tin thở dài thườn thượt và bắt đầu cố gắng thuyết phục Quách Chí Mẫn cho bằng được.

Bởi vì suy cho cùng nếu Thiên Vũ đại nhân đã quyết định một mình tấn công vào doanh trại của địch, thì chắc chắn anh ấy đã phải nắm chắc phần thẳng trong tay rồi.

Trước khi thực lực của Thiên Vũ đại nhân giảm xuống, thì anh ấy đã có thể chiến đấu với số lượng hai nghìn năm trăm quân tinh nhuệ cùng một lúc.

Mà bây giờ đây, khi thực lực của Thiên Vũ đại nhân đã được khôi phục trở lại, và thậm chí đã lợi hại rồi còn cố gắng để ngày càng tuyệt đỉnh vô song, thì mười hai vệ binh hiếu chiến tinh nhuệ đã nghe được tin rằng Thiên Vũ đại nhân hiện đang là Ngũ Trọng Thiên rồi.

Thực lực của tông sư Ngũ Trọng Thiên nếu đặt trên người khác, cho dù muốn đối đầu với tám ngàn người, có lẽ chỉ là điều viển vông.

Nhưng… đối với Thiên Vũ đại nhân của bọn họ, tất cả mọi người đều cảm thấy rằng đây chưa chắc đã chỉ là một lời nói suông!

Tất nhiên, ngoại trừ một mình Quách Chí Mẫn ra.

Vì vậy, bây giờ việc mà tất cả mọi người ở tổ thông tin phải làm chỉ có một.

Đó chính là thuyết phục Quách Chí Mẫn nhất định đừng đi phá hỏng kế hoạch của Thiên Vũ đại nhân.

Tân Vũ Phong một mình bước vào tòa nhà mà đám người Đông Hoàng đang tụ tập.

Sử dụng tấm thẻ chứng minh thư đó, anh có thể quẹt mở cánh cửa một cách dễ dàng.

Không biết từ lúc nào ở đây đã sửa sang xong lầu một, bây giờ đã trở thành đại sảnh. Tân Vũ Phong nhìn lướt qua một lượt, có ít nhất mấy trăm người đang tụ tập ở đây.

Tân Vũ Phong còn không thèm nói lời mở đầu, liền dứt khoát rút thanh đao ra.

Người đang đứng bên cạnh chú ý đến hành động khác thường lúc này của Tân Vũ Phong, liền hét toáng lên: “Này, anh định làm cái gì vậy hả?”

Tân Vũ Phong hừ lạnh một tiếng: “Giết sạch hết đám người các ngươi.”

Giết sạch hết đám người các ngươi?

Nhiều người còn chưa kịp phản ứng, Tân Vũ Phong đã nhấc tay lên hạ đao xuống bắt đầu trậm chém giết đẫm máu này.

“XoẹtI”

Phải đến khi dòng máu tanh của người đầu tiên từ trên cổ phụt thẳng lên tường thì mọi người mới phản ứng lại.

“Này, anh có bị điên không?! Anh là ai vậy?”

Tân Vũ Phong lạnh lùng liếc mắt nhìn người vừa lên tiếng: “Tôi chỉ là một con người của Đại Hạ mà thôi.”

Người của Đại Hạ?

Lúc này đây, tất cả những người của Đông Hoàng có mặt ở đây đều định thần lại.

Người của Đại Hạt!

Xem ra có vẻ là Đại Hạ đã phát hiện ra hành tung của bọn họ nên ra tay với người của bọn họ rồi!

Những dự đoán trước đó đã được xác nhận.

Tuy nhiên, mười điểm đóng quân của bọn họ đã kết hợp lại với nhau, không phải chính là để đối phó với lực lượng của phía Đại Hạ hay sao?

Vì vậy, mấy trăm người trong tầng này nhanh chóng tụ tập lại một chỗ, nhìn chằm chằm vào Tân Vũ Phong.

Chỉ trong khoảng thời gian ngắn như vậy, Tân Vũ Phong đã nhấc tay hạ đao chém không ít cái đầu của đám người Đông Hoàng rơi lăn lóc xuống đất.

Một vũng máu đỏ đang từ từ chảy trên mặt đất.

Tân Vũ Phong không thèm dùng kiếm khí chặn vết máu bắn tung tóe xung quanh, dù gì cũng có hơn tám ngàn người, anh sẽ cảm thấy có chút phiền phức.



Tám ngàn con người tất cả những con người của Đông Hoàng thuộc mười doanh trại này tụ tập lại với nhau, đối với mà nói, chẳng qua mới chỉ là bắt đầu mà thôi!

Anh muốn giết sạch tất cả những người ở đây để trả thù cho Bạch Hứa Trạch!

Con đao chém vụt vụt, như thể chúng cũng đang phấn khích vì ý chí chiến đấu của chủ nhân vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play