Ở phòng dành cho bảo mẫu?

Nghe thấy thế, khuôn mặt Lâm Yến Vân lập tức đỏ bừng, giống như vừa bị xỉ nhục.

Cô ta là cô cả nhà họ Lâm đó, vừa xinh đẹp vừa có khí chất, thậm chí còn được khen là” Người đẹp nhất Dương Hải”.

Từ nhỏ đến lớn, cô ta đều là tiêu điểm chú ý của tất cả mọi người, số đàn ông theo đuổi cô ta có thể xếp thành mấy tiểu đội.

Dù Lâm Yến Vân đã ly hôn đi chăng nữa, các cậu ấm nhà giàu như Quách tử hào, Dương Minh Thắng… Vẫn chạy theo cô ta như vịt.

Ai ngờ bây giờ, Tân Vũ Phong lại dám đối xử với cô ta như thế.

Sao cô ta có thể chịu đựng được điều này?

Cơn tức giận đè nén trong lòng bao.

nhiêu này qua, cuối cùng lúc này cũng bùng phát.

“Tần Vũ Phong, anh đừng có mà chảnh chó.”

“Ba năm trước, nếu như không phải nhà tôi chứa chấp anh, anh đã chết đói ở đầu đường xó chợ từ lâu rồi, lấy đâu ra ngày hôm nay?”

“Hiện giờ anh giỏi lắm, cánh cứng rồi quay lại xem thường tôi đấy hả? Anh đừng vội đắc chí!”

“Còn cả con điếm Lâm Kiều Như kia nữa, dám cướp đi vị trí trợ lý tổng giám đốc của tôi, hiện giờ còn cướp cả căn biệt thự này!”

“Hai người cứ đợi đấy, đến một ngày nào đó, tôi sẽ khiến hai người phải quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ!”

Lâm Yến Vân đã hoàn toàn mất trí, cô ta há mồm chửi đổng giống như người đàn bà chanh chua, tiếng mắng chửi vang vọng khắp cả căn biệt thự.

Nhưng mà Tần Vũ Phong lại không tức giận chút nào, ngược lại còn coi thường hơn.

Hoàn toàn coi thường cô ta!

Dường như anh đã coi những tiếng mắng chửi kia, đều như gió thoảng bên tai.

“Hiện giờ, căn biệt thự này là nơi ở riêng tư của tôi, nếu cô mắng đủ rồi, thì mời cô ra ngoài, nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ đến!” Tần Vũ Phong ra lệnh đuổi khách.

Khuôn mặt Lâm Yến Vân đầy vẻ oán động, trong ánh mắt lộ ra hận ý khắc sâu tận xương cốt.

Nhưng giờ phút này cô ta không thể ra ngoài được, nên đành phải ra về cùng với Dương Minh Thắng.

“Yến Vân, để anh đưa em về nhé!”

Dương Minh Thắng ân cần nói.

“Không cần! Tự tôi lái xe về là được rồi…”

Cô ta lắc đầu, tâm trạng có chút sa sút.

Vốn dĩ, Dương Minh Thắng muốn tặng cô ta một căn phòng ở Galaxy One, điều này khiến cô ta vô cùng kích động, nhưng sau khi nhìn thấy căn biệt thự cao cấp số một ở nơi này, những căn phòng khác căn bản không thể nào lọt được vào mắt cô ta.

Nửa tiếng sau, Lâm Yến Vân về đến nhà.

“Yến Vân, sao lại buồn bã không vui thế? Không phải con đi xem phòng với cậu chủ Dương sao, chẳng lẽ cậu chủ Dương lại đổi ý, không chịu mua nhà cho con nữa?” Dương Nguyệt Dung hỏi.

“Mẹ, không phải…”

Lâm Yến Vân lắc đầu: “Ở chỗ môi giới bất động sản, con gặp phải Tần Vũ Phong, Tổng giám đốc Lư của Galaxy One tặng cho anh ta căn biệt thự cao cấp số một, có giá trị vài trăm tỷ!”

“Sao có thể?”

Dương Nguyệt Dung mang vẻ mặt không thể tin nổi.

Vốn dĩ Lâm Quốc Triều đang ở trong phòng ngủ, nghe thấy tin tức kinh người này cũng xông ra ngoài.

Lâm Yến Vân cũng không thừa lời, lập tức giải thích: “Trong tay Tần Vũ Phong có một tấm thẻ đen cao quý, có thể huy động được vài trăm tỷ tiền mặt!

Tổng giám đốc Lư nhận ra chiếc thẻ đen ấy, nên chủ động tặng biệt thự để nịnh nọt anh ta.”

“Thằng nhóc kia một nghèo hai trắng, lấy đâu ra thẻ đen?” Lâm Quốc Triều nhíu mày hỏi.

“Trên đường về nhà, con đã gọi điện thoại cho con điếm Lâm Kiều Như kia, hỏi cô ta… Về tấm thẻ đen, là Đường Thiên Bá, nhà giàu số một kia muốn kết bạn với Tổng giám đốc Tập đoàn Phong Vân, nên đã tặng cho Tân Vũ Phong!

Anh ta đúng là rất may mắn!” Lâm Yến Vân hận đến mức nghiến răng nghiến lợi.

“Thì ra là thết”

Lâm Quốc Triều và Dương Nguyệt Dung lập tức hiểu ra.

Tần Vũ Phong quen biết Tổng giám đốc Tập đoàn Phong Vân, Đường Thiên Bá không gặp được Tổng giám đốc Tập đoàn Phong Vân, đành phải đi đường vòng nình nọt Tân Vũ Phong, chuyện này cũng hợp lý thôi.

- ------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play