Chiếc váy cưới lớn màu đỏ nhanh chóng nhuộm thành một mảng lớn màu sẫm.

Là máu của Lâm Kiều Như!

Áp lực trên người như đỉnh núi Thái Sơn đang đè lên đầu, Lâm Kiều Như cảm thấy rất rõ ràng nó còn tăng lên gấp đôi lần nữa!

Nhưng cô không muốn!

Cô không muốn bái đường cùng Tứ hoàng tử!

Dù cho là chết!

Ngày hôm nay hay về sau, cô tuyệt đối sẽ không bao giờ kết hôn cùng một người đàn ông khác ngoài Tân Vũ Phong!

Dù cho máu tươi đã nhuộm lên áo cưới.

Nhưng Lâm Kiều Như vẫn ngoan cố, không muốn khom lưng!

Lâm Kiều Như cắn răng, nhả ra từng chữ một.

“Ước nguyện một lòng, bạc đầu mãi không chia lìa”.

“Đời này tôi chỉ gả cho Tân Vũ Phong”

“Cả đời này, tôi cũng chỉ sẽ trở thành nữ nhân của Tân Vũ Phong”

“Tân Vũ Phong chết rồi, tôi chỉ muốn báo thù cho anh ấy!

Nếu không hay hôm nay tôi chết trên đoạn đường báo thù, đi đến bầu bạn bên Tân Vũ Phong, đỡ phải khiến anh ấy cô đơn lạnh lẽo trên đường Hoàng Tuyền, tôi cũng cam tâm”

Đây không phải bởi vì Lâm Kiều Như không có cách nào chống lại uy áp của Lão Vương gia, mà nói ra những lời cam chịu này.

Mà là tiếng lòng của Lâm Kiều Như!

Vô luận như thế nào, ngày hôm nay cô sẽ không gả cho Tứ hoàng tử.

Sau này cũng sẽ không gả cho bất kì kẻ nào!

Trong lòng của cô chỉ có báo thù cho Tân Vũ Phong, chỉ vậy thôi!

Nếu hôm nay vì kháng cự bái đường cùng Tứ hoàng tử, chết ở chỗ này, Lâm Kiều Như cũng sẽ không có câu oán hận!

Suy cho cùng, là cô tài nghệ không bằng người, là do cô không thể chống lại sức mạnh càng cường đại hơn!

Cô cũng không quan tâm.

Nếu có thể chết bây giờ, cũng có thể tránh cho Tân Vũ Phong đơn độc trên đường Hoàng Tuyền, bọn họ cũng có thể bầu bạn với nhau!

Lâm Kiều Như nhắm hai mắt lại, một giọt nước mắt trong veo rơi ra từ khóe mắt, hòa lẫn vào mồ hôi chảy xuống.

Cô dường như đã từ bỏ giãy dụa.

Nhưng tấm lưng quật cường đơn bạc vẫn kiên trì như trước, không chịu cúi xuống!

Trong một mảnh yên tĩnh, những lời vừa rồi của Lâm Kiều Như phảng phất như dư âm quẩn quanh.

Làm trong nội tâm mỗi một người có mặt ở đây chấn động.

Những người ở ngoài kia, không ai nói Lâm Kiều Như ngu ngốc nữa.

Sỉ tình!

Nhất định là người sỉ tình.

Si tình đến nỗi không tiếc đi tìm cái chết.

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đã lỡ lời.

Mà tại trong giờ phút yên tĩnh này, bên ngoài cung điện Tử Vân đột nhiên truyền tới vài tiếng gào thét.

“Cô Kiều Như, chúng tôi đến cứu cô đây!!!”

Không sai, những giọng nói này không phải ai khác chính xác là mười hai vệ trung thiết huyết, hơn nữa còn có Tiêu Mặc Chiến!

Vốn dĩ sau khi bọn họ bị Yến Phiệt giam cầm, phát hiện mình nghĩ cách cứu Lâm Kiều Như không thành, thậm chí còn cần Lâm Kiều Như lấy bản thân ra trao đổi, cả đám đều nản chí ngã lòng đến cực điểm.

Mãi cho đến lúc bọn họ được áp giải đến bên ngoài cung điện Tử Vân, trong lòng đám người Thanh Long đều đan xen oán hận.

Oán, bản thân quá mức khinh địch, lại đi theo con đường của lão cáo già Yến Phiệt kiat Hận, Yến Đông Lam đa mưu túc trí, rõ ràng đã sớm đoán được người bên mình sẽ giải cứu Lâm Kiều Như, nên đã sớm đặt bãy bắt giữ bọn họ!

Nhưng bây giờ, ở trong cung điện Tử Vân có một cửa sổ, đám người Thanh Long đều bị canh giữ dưới cánh cửa sổ kia, mọi động tĩnh trong đại sảnh trong cung điện Tử Vân đều có thể truyền đến tai đám người Thanh Long một cách rõ ràng.

Khi Lâm Kiều Như lặp đi lặp lại nói rằng cô không muốn gả.

Lúc những quần chúng ở đó nói Lâm Kiều Như đâu chỉ sỉ tình, quả thực là một đứa ngu.

Dù là đám đàn ông thứ thiệt phía bắc này cũng không kìm được xúc động, rơm rớm nước mắt.

Trên thế giới này, vẫn còn có người sỉ tình Thiên Vũ đại nhân cho tới tận bây giờ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play