Chiến Hàn Quân nho nhã ăn cơm, rõ ràng anh có vẻ không vui vì những câu hỏi mà Nghiêm Mặc Hàn liên tục đặt ra.

‘Trán anh hơi chau lại.

Thanh An vội vã giải vây cho Chiến Hàn Quân, cô bé trả treo lại với Nghiêm Mặc Hàn: “Cậu, ăn cơm không được nói chuyện.”

Nghiêm Mặc Hàn chau mày nhíu mặt nói với Thanh An: “Cậu thấy thầy A Nguyệt là một nhân tài, nếu như thầy ấy độc thân thì cậu muốn làm mai, gả mẹ của cháu cho cậu ấy”

Chén cơm trong tay Chiến Hàn Quân suýt chút rơi xuống bàn, trong lòng anh bất giác có cảm giác xao động bất an.

Thanh An càng hi vọng bố mẹ mình sớm ngày quay lại với nhau hơn nên đã hùa theo với Nghiêm Mặc Hàn: “Chú ơi, mẹ cháu không chỉ xinh đẹp mà còn rất dịu dàng, rất đáng yêu nữa. Nếu chú gặp mẹ cháu thì nhất định chú sẽ rất thích mẹ”

Cô bé nói xong thì liếc nhìn căn phòng đang đóng chặt cửa trên lầu một cái với ánh mắt đầy ẩn ý.

Nghiêm Mặc Hàn vội vã đính chính nói: “Không, không, không, Thanh An, cháu không thể lừa chú ấy. Mặc dù mẹ cháu xinh đẹp và đáng yêu thật nhưng nếu nói dịu dàng… Thì không đúng lắm. Nếu như chú phát chúng ta lừa chú ấy thì ngộ nhỡ chú ấy trả hàng phải làm sao?”

Thanh An hằm hằm trừng Nghiêm Mặc Hàn một cái rồi nói: “Cậu, mẹ cháu vốn dĩ đã dịu dàng”

Nghiêm Mặc Hàn lắc đầu lia lịa.

Chiến Hàn Quân lạnh lùng nói: “Tôi đã có vợ rồi”

Thanh An nghe thấy thế thì nước mắt chảy dài.

Chiến Hàn Quân đưa tay ra, nhẹ nhàng dùng ngón tay lau nước mắt cho cô bé rồi an ủi nói: “Thanh An, thế giới có rất nhiều duyên phận có thể bên nhau lâu dài, không nhất định phải là người thân dưới một mái nhà.”

Thanh An lại thả chén đũa xuống, vừa khóc vừa chạy vào phòng mình rồi khóc òa lên.

Chiến Hàn Quân hãm häm trừng Nghiêm Mặc Hàn một cái rồi nói: “Sau này đừng tùy tiện nói đùa như thế.

Nghiêm Mặc Hàn hơi ấm ức, nhún nhẹ vai rồi nói: “Cũng đâu phải là tôi làm cho con bé khóc”

Chiến Hàn Quân nhìn lên trên lầu, tiếng khóc đau lòng tột đột của Thanh An vọng vào tai anh, Chiến Hàn Quân chỉ cảm thấy lòng mình thoáng nhói đau.

Nghiêm Mặc Hàn nhìn thấy sự yêu thương và quan tâm của anh dành cho Thanh An là thật lòng thì thừa thế hỏi dồn: “Thầy A Nguyệt, cậu xem Thanh An nhà tôi thích cậu đến thế, em gái tôi cũng là người đẹp nhất nhì, hay là cậu chịu uất ức một chút, ở lại chăm sóc cho hai mẹ con con bé.”

Đương nhiên Chiến Hàn Quân hiểu hàm ý của câu nói “ở lại” đó nhưng anh không phải là loại người trêu đùa xong rồi bỏ rơi người khác.

Lời đề nghị của Nghiêm Mặc Hàn chính là sự sỉ nhục phẩm chất thanh cao của anh, cả người Chiến Hàn Quân như bị bao trùm bởi hơi lạnh ngàn năm, anh lạnh lùng nói: “Tôi không thể làm được những chuyện như thế”

Nghiêm Mặc Hàn rút lại thái độ phóng khoáng thái quá của mình rồi trở nên nghiêm túc một cách khác thường, anh ta nói: “Tôi biết muốn cậu vô trách nhiệm với gia đình là một thỉnh cầu khiến cậu phải khó xử nhưng nếu như không phải dạng bất đắc dĩ, sao tôi có thể đưa ra lời thỉnh cầu hoang đường như: thế?”

Chiến Hàn Quân hơi ngây ra, anh im lặng lắng nghe lời Nghiêm Mặc Hàn nói.

“Không giấu gì cậu, em gái tôi mắc chứng mù gián đoạn, mấy năm nay đến con cái cũng không thể chăm sóc nổi.”

Trái tim Chiến Hàn Quân vô cớ như bị vô số mũi kim châm vào, đau đến mức anh phải hít vào một hơi.

“Em rể anh đâu?” Chiến Hàn Quân hỏi.

Nghiêm Mặc Hàn ngây ra nhìn Chiến Hàn Quân, khuôn mặt đầy vẻ hoài niệm.

Thì ra trong từ điển của Chiến Hàn Quân còn có hai chữ “em rể” nữa à. Nhưng bao nhiêu năm nay, trước mặt anh ta Chiến Hàn Quân luôn tỏ vẻ cao ngạo, khí thế ngút ngàn, khiến anh ta trở nên nhỏ bé chẳng khác nào một cọng cỏ.

Trước giờ anh ta đều không dám liên kết anh với hai chữ “em rể”, càng đừng nhắc đến việc tỏ thái độ, sai khiến em rể.

Nghiêm Mặc Hàn thở hơi ra một cách nặng nề rồi nói: “Ây, đừng nhắc nữa, cậu em rể đó của tôi tự cho mình hơn người, cao ngạo tự đại, mấy năm trước cá cược với người ta bị thu cược nên thí mạng cho người ta luôn rồi: Chiến Hàn Quân khẽ chau mày, vô cớ cảm thấy phẫn nộ với người đàn ông mà mình trước giờ chưa từng gặp mặt

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play