Sau khi Nghiêm Mặc Hàn đi khỏi, Nghiêm Linh Trang nhìn cuốn truyện tranh kia đến ngẩn người.

Sau khi Chiến Hàn Quân dọn đến chỗ ở mới, thế giới của anh trở nên yên tĩnh. Không bị ngư dân đến gây hấn, Nghiêm Linh Trang cũng không đến quấy rầy anh nữa.

Trong phòng ngày nào cũng yên tĩnh, nhưng anh lại cảm thấy vô cùng cô đơn.

Trong lòng giống như bị khuyết đi một mảng, trống rỗng hiu quạnh.

Anh mua rất nhiều sách, mua đồ dùng vẽ, mua cả piano. Anh bố trí thời gian cho.

việc học kín cả ngày, dần dần những kiến thức uyên bác của anh tăng vùn vụt. Đến ngay cả anh cũng thấy kinh ngạc chính bản thân mình. Phần lớn những kiến thức trong sách anh chỉ cần xem một lần là hiểu, hơn nữa còn có thể suy rộng ra những cái khác, phân tích và liên hệ rút ra những suy luận của riêng mình.

Hôm nay, hứng thú hội họa của anh đột nhiên dâng trào liền bày các vật dụng vẽ ra, nào là giá vẽ, phẩm màu, vv.. rồi bắt đầu vẽ vời.

Giấy màu trắng được bày ra, anh nhấc bút vẽ lên rồi lại không biết vẽ phong cảnh gì.

Cuối cùng anh đưa bút theo cảm giác, chậm rãi tỉ mỉ lại tùy ý phác họa.

Bức họa tuyệt mỹ, sắc thái sống động đã hoàn chỉnh, nhưng Chiến Hàn Quân nhìn lại bức vẽ một hồi anh chợt kinh ngạc đến ngây ngẩn.

Bức họa anh vẽ là một cô gái có mái tóc dài đến thắt lưng, đôi mày uốn lượn như ni con ngươi đen láy như đá vỏ chai, sống mũi thẳng và cao, làn da trắng ngần, môi mỏng đỏ mọng.

Khuôn mặt của cô gái chỉ bằng bàn tay, gương mặt thanh thuần, toát lên vẻ không hiểu thế sự, ánh mắt ôn nhu nhìn anh một cách vô hại giống như ánh mắt của con cún.

Xinh đẹp tươi tắn, đẹp không tả xiết!

Chiến Hàn Quân nhìn mãi, ánh mắt tràn ngập sự cưng chiều, khóe miệng khế cười lúc nào không hay.

Thiếu nữ hoạt bát sống động, xinh đẹp tựa tiên nữ như này, chỉ nên sống trên thiên đình.

Cuối tuần Thanh An gọi điện cho Chiến Hàn Quân.

“Chú, ngày mai là thứ sáu rồi, chú có đến luyện đàn với cháu không ạ?”

Giọng nói của Thanh An lanh lảnh tựa cơn gió, cuốn đi hết ưu sầu của anh. Vậy nên tâm trạng anh tốt hơn hẳn, anh vui vẻ đáp: “Được rồi, chú đến.”

“Chú ơi, chú có muốn nghe mẹ cháu đàn khúc Hoa Bỉ Ngạn không ạ? Mẹ cháu đang ở cùng cháu”

Không hiểu sao tim của anh bỗng đập mạnh: “Chú có vinh hạnh này sao?”

“Đương nhiên rồi ạ!” Thanh An thích chí nói Lát sau Chiến Hàn Quân nghe thấy tiếng nói chuyện của Thanh An: “Mẹ ơi, mẹ đàn khúc Hoa Bỉ Ngạn nhé, chú muốn nghe ạ?”

“Được thôi” Mẹ Thanh An sảng khoái đáp lại, điều này khiến cho Chiến Hàn Quân bỗng dưng cảm thấy bất an khó nói Rất nhanh sau đó tiếng đàn du dương vang lên.

Không hề có cảm giác nặng nề như lời hứa đáng giá nghìn vàng cho đến cuối khúc, mà nhẹ nhàng như cánh bướm như dòng nước yên ả, gợi đến cảnh núi non nước biếc nhẹ trôi.

Chiến Hàn Quân phần nào thấu hiểu ý tứ của khúc Hoa Bỉ Ngạn này.

Không cầu oanh oanh liệt liệt, chỉ cầu thiên trường địa cửu.

Còn tưởng cô là tinh linh không lưu luyến phàm trần.

Thì ra lại là một người con gái thân phàm thế tục.

Chân thật không màu mè.

Hôm sau, Chiến Hàn Quân theo thời gian đã hẹn mà đi đến biệt thự Hải Thiên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play