Hai mắt Nghiêm Linh Trang đẫm nước mắt, cực kỳ ấm ức: “Tại sao anh lại mắng tôi?”

Rõ ràng là lỗi của anh, lúc trước đi đâu anh cũng nắm tay cô, tập cho cô tật xấu là không nhớ đường, giờ lại ghét cô?

Chiến Hàn Quân ngẩn ra, sao cô lại khóc rồi?

“Bây giờ cô nói cho tôi biết phải đi như thế nào?” Không hiểu sao, giọng của anh dịu dàng hơn.

Nghiêm Linh Trang hơi chột dạ nói: “Nếu tôi nói cho anh là tôi lạc đường, anh tin không?”

Dĩ nhiên là Chiến Hàn Quân không tin, nhưng khi nhìn gương mặt ngốc nghếch đáng yêu của Nghiêm Linh Trang, anh lại không thể không tin.

Nghiêm Linh Trang khe khẽ thanh minh cho bản thân mình: “Cảm giác phương hướng của con gái thường rất yếu”

Chiến Hàn Quân tức giận cãi lại: “Nhưng cô không phải là một cô gái bình thường!”

Trên mặt Nghiêm Linh Trang nở nụ cười vui sướng: “Anh A Nguyệt, tôi biết trong mắt anh, tôi là một cô gái không giống người thường.”

Chiến Hàn Quân nói: “Trong mắt tôi, cô là máy bay chiến đấu trong phái nữ, không gì không làm được, cho dù thiểu năng cũng không kém những cô gái ngốc nghếch khác”

Nghiêm Linh Trang: “..”

Nghiêm Linh Trang bị anh đả kích đến nỗi sống không còn gì luyến tiếc.

Vì chứng minh cô không phải là thiểu năng trong mắt anh, cô chỉ vào một con đường nhỏ tối đen như mực một cách hết sức khí phách: “Đi bên này!”

Chiến Hàn Quân nghĩ hẳn là cô phải nhớ rõ đường về nhà, bèn không hỏi nữa, yên lặng đi theo sau lưng cô.

Đường càng lúc càng tối, dấu chân cực kỳ thưa thớt.

Sau khi Chiến Hàn Quân đi được một quãng, anh cảm thấy không đúng cho lắm.

Nhà cửa bốn phía càng lúc càng rách nát, với thân phận của nữ ma đầu này, cô không nên sống ở nơi như thế này đâu?

“Này, không phải cô lại đi nhâm đó chứ?”

Chiến Hàn Quân nghi ngờ hỏi.

Chữ “lại” này của anh lập tức khơi mào thói phản nghịch của Nghiêm Linh Trang.

“Đúng vậy, là ở đây”

“Cô sống ở một nơi rách nát như thế này à?” Chiến Hàn Quân nhắc nhở cô.

Nghiêm Linh Trang nhìn bốn phía, xung quanh đều là những tòa nhà thấp bé, đây là xóm nghèo mà thủ đô còn chưa cải tạo phải không? Nghiêm Linh Trang nhận ra đúng là mình đi lầm đường rồi, nhưng mà vì sĩ diện nên cô không thừa nhận: “Đúng thế, trước khi tôi giàu sang, tôi đã sống ở đây”

Chiến Hàn Quân ngây dại, nữ ma đầu này xuất thân từ xóm nghèo ư? Mâu thuẫn rất lớn với khí chất tao nhã tự nhiên trên người cô!

Bỗng nhiên, một bầy bóng đen đen ngòm lao ra từ trong những góc khuất bóng tối, bọn họ giơ đao trong tay lên, mặt mày bặm trợn dữ tợn đến gần Nghiêm Linh Trang và Chiến Hàn Quân.

Chiến Hàn Quân bảo vệ Nghiêm Linh Trang sau lưng mình, đôi mắt ưng sáng quắc nhìn chằm chăm đám cướp giật kia. Nghiêm Linh Trang dẫn sai đường, cô có hơi chột dạ, sợ hãi nói: “Anh A Nguyệt, để tôi đối phó với bọn họ được chứ?”

Chiến Hàn Quân tức giận nói: “Không phải cô nói mình là cô gái yếu đuối, cần người bảo vệ à?”

Nghiêm Linh Trang: “Ặc!”

Cô nói như thế cũng là để anh đưa cô đi thôi mà. Một cao thủ đánh tám người đai đen Taekwondo như cô làm sao có thể là loại người yếu đuối vô dụng?

Đám cướp giật kia quát to khiến người ta sợ hãi: “Giao hết tất cả những gì đáng giá trên người ra đây!”

Nghiêm Linh Trang nhìn Chiến Hàn Quân, run run hỏi: “Giao ra không?”

Ánh mắt Chiến Hàn Quân liếc xuống chiếc túi xách hàng limited, trên túi còn khảm hoa hướng dương bằng kim cương của cô, vẻ mặt hơi sầu muộn.

“Sau này làm người thì phải khiêm tốn một chút, đừng có khoe giàu.”

Sau đó anh lại hỏi: “Trong túi có bảo bối đáng giá gì không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play