Tình cảm của đứa nhỏ không hề che giấu, khao khát được gặp anh của cô bé lớn đến như vậy, làm cho mũi Chiến Hàn Quân chua xót.

“Chú sẽ đưa địa chỉ cho cháu.”

“Vâng.”

Không bao lâu, Diệp Phong đưa Thanh An xuất hiện trước cửa ký túc xá của Chiến Hàn Quân

“Chú ơi!” Thanh An nhìn thấy Chiến Hàn Quân, hai tay mở ra chạy về phía vòng tay anh Diệp Phong đi tới, trên mặt hiện lên sự cung kính theo thói quen: “Sau khi đứa nhỏ biết địa chỉ của anh, kiên quyết muốn tôi dẫn cô bé tới thăm anh. A Nguyệt, hy vọng không quấy rầy anh nghỉ ngơi.”

Chiến Hàn Quân xoa xoa mái tóc mềm mại của Thanh An, cười nói: “Không có.”

Sau khi mời Diệp Phong và Thanh An vào phòng, thời điểm Chiến Hàn Quân rót nước cho họ, Diệp Phong lại bỗng nhiên bước lên: “A Nguyệt, để cho tôi làm.” Anh ta vẫn hoảng Sợ nói.

Chiến Hàn Quân kinh ngạc, cũng không biết có phải là ảo giác hay không, làm sao anh lại cảm thấy Diệp Phong đối với anh quá cung kính?

Diệp Phong rót nước, đầu tiên là vô cùng tôn trọng đưa cho Chiến Hàn Quân. Sau đó mới rót cho Thanh An một ly nước.

Thanh An nhìn anh Diệp Phong không che giấu được cảm xúc, có chút bất đắc dĩ: “Anh Diệp Phong, anh vẫn nên trở về trước đi.

Em sẽ ở đây tối nay. Sáng mai anh sẽ đón chúng em nha”

Thanh An vừa dứt lời, liền nhìn thấy Diệp Phong kinh ngạc nhìn Chiến Hàn Quân: ‘Anh A Nguyệt, được không?”

Chiến Hàn Quân hơi giật mình, thẳng thắn nói: “Cô bé luôn được nuông chiều như: vậy lại ở chỗ đàn ông xa lạ chỉ gặp một lần, cậu cảm thấy thỏa đáng sao?”

Diệp Phong cười đến khó xử.

“Anh A Nguyệt. Anh sai rồi. Thanh An là bảo bối quan trọng hơn tính mạng của tôi, tôi giao em ấy cho anh, là bởi vì tôi tin tưởng phẩm chất của anh. Trên thế giới này, ngoại trừ anh, tôi sẽ không dễ dàng đem Thanh An giao cho người đàn ông thứ hai.” Diệp Phong nói.

Chiến Hàn Quân nghe vậy liền giật mình…

Thanh An thấy thế không ổn, vội vàng đẩy Diệp Phong ra ngoài: ‘Anh Diệp Phong, anh mau đi thôi. Đi đường hãy cẩn thận.”

Diệp Phong lại dặn dò Thanh An: “Không thể quấy rầy thầy A Nguyệt nghỉ ngơi em biết không?”

Thanh An nhảy nhót gật đầu: “Biết rồi”

Diệp Phong liền chào rồi rời đi.

Trong phòng, có người Diệp Phong bảo vệ nửa đời, cũng có người cả đời này cần Diệp Phong bảo vệ, dường như thế giới của anh ta ở chỗ này, anh ta làm sao nỡ rời đi.

Anh ta ngồi trong một chiếc xe bên ngoài, lặng lẽ trong bóng đêm.

Bên trong phòng, Chiến Hàn Quân lắng lặng nhìn Thanh An.

Mặt mày của đứa nhỏ này lại mang cho anh một loại cảm giác giống như từng quen biết.

Ánh mắt Thanh An đuổi theo bóng lưng thẳng đứng của Diệp Phong, nửa ngày mới lấy lại được tinh thần.

Tâm tình của cô gái trẻ được viết trên khuôn mặt.

“Cháu thích cậu ấy sao?” Chiến Hàn Quân cười hỏi.

Thanh An thẹn thùng gật đầu.

Chiến Hàn Quân cười híp mắt, cảm thán nói: “Nhưng cậu ấy lớn hơn cháu rất nhiều!”

Đáy mắt Thanh An lộ ra tia quật cường.

“Chú à, tình yêu không phân biệt tuổi tác.”

Chiến Hàn Quân cười: “Ai nói cho cháu biết vậy?”

Thanh An trừng đôi mắt đen nhánh: “Là mẹ cháu!”

Trên mặt Chiến Hàn Quân hiện lên biểu tình sâu xa.

Người mẹ này không phổ cập cái gì, lại có thể cho một đứa trẻ nhỏ như vậy một cái nhìn về tình yêu dị dạng như thế.

Thanh An lại nói: ‘Bố cháu cũng lớn hơn mẹ tám tuổi. Khi bố mười tám tuổi, nhìn thấy mẹ lúc mười tuổi, ngay từ cái nhìn đầu tiên đã yêu nhau, từ đó coi mẹ cháu là người yêu nhất đời này”

Chiến Hàn Quân không khỏi tán thưởng nói: “Bố cháu rất lợi hại”

Tán gái lợi hại như vậy, chắc hẳn các lĩnh vực khác không có nhiều kiến thức.

Cuối cùng Chiến Hàn Quân cũng biết nguyên nhân Thanh An thích Diệp Phong. Bởi cô bé được nuôi dưỡng bởi bố mẹ như vậy.

“Cháu thích cậu ấy ở điểm nào?” Chiến Hàn Quân hỏi.

Ánh mắt Thanh An trở nên kiên định: “Thích anh ấy dùng sinh mệnh bảo vệ an toàn của cháu. Thích anh ấy vì rố ràng đã ngã xuống, lại còn vì cháu mà đứng dậy.

Thích sự trung thành và tận tụy của anh ấy”

Chiến Hàn Quân ngẩn người, hình ảnh Thanh An mô tả, hẳn là cảnh chiến đấu ác liệt?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play