Nghiêm Linh Trang thấy tình hình của anh không đúng, vội vàng chạy lên: “Anh A Nguyệt”

Chiến Hàn Quân nhìn Nghiêm Linh Trang bỗng nhiên xuất hiện, anh đã suy yếu đến không nói nên lời. Ngay cả khả năng cầu cứu cũng không có.

Nghiêm Linh Trang nhìn thấy phát ban đỏ trên mặt anh, nói: “Anh bị dị ứng rượu rồi.”

Trong mắt Chiến Hàn Quân tràn ngập một sự kinh ngạc, nữ ma đầu này lại có thể nhìn một cái đã nhận ra bệnh của anh?

Cô không giống như đám ngư dân ngu xuẩn kia, vô cớ hoài nghỉ cuộc sống riêng tư của anh hỗn loạn, thế mà lại khiến anh có chút cảm kích.

Cô cõng anh lên rồi vội vã đến bãi đậu xe.

Sau khi đến Á Châu, Chiến Hàn Quân lập tức được đưa vào phòng cấp cứu Nghiêm Linh Trang lại ngồi ngoài phòng cấp cứu, khẩn trương lo lảng đợi cả đêm dài.

Ngày hôm sau, tính mạng Chiến Hàn Quân thoát khỏi nguy hiểm và được đưa vào phòng bệnh bình thường.

Nghiêm Linh Trang sắp xếp lại hồ sơ bệnh án của anh, ngồi trước mặt anh vô cùng nghiêm túc đọc to: “Bác sĩ đã kiểm tra toàn diện cho anh, anh bị viêm dạ dày cấp tính, nên mang theo thuốc dạ dày bên người.

Nhưng bên trong tất cả các loại thuốc dạ dày, anh có bị dị ứng với dinoxin, thuốc này anh không thể sử dụng. Ngoài ra, anh còn bị dị ứng nặng với rượu và sau này không bao giờ có thể chạm vào đồ uống có cồn”

Đọc to xong, biểu tình trên mặt Nghiêm Linh Trang ngưng trọng nhìn Chiến Hàn Quân: “Hôm qua, anh thiếu chút nữa mất mạng”

Gương mặt Chiến Hàn Quân vẫn là vẻ lạnh nhạt, anh đã sớm không để ý đến sống chết. Cho nên đối với nguy hiểm tối qua, anh cũng không cảm thấy rất sợ hãi.

Cùng với biểu hiện bình tính của anh, Nghiêm Linh Trang lại có vẻ khẩn trương quá độ: “Anh đã bao giờ nghĩ chưa, nếu anh cứ thế chết đi, những người yêu thương anh sẽ buồn như thế nào?”

Những người yêu anh sao?

Chiến Hàn Quân đã dành một chút thời gian để suy nghĩ về vấn đề này, có phải không?

Nghiêm Linh Trang nói: “Trên đời này, luôn có người vì anh mà sống, anh không yêu mình, sẽ phụ lòng yêu thương của cô ấy dành cho anh.”

Chiến Hàn Quân hẳn học liếc nhìn Nghiêm Linh Trang: “Tôi đói bụng”

Anh không tin điều đó, nhưng trên thế giới này lại có người sẽ sống đặc biệt vì anh.

Còn anh thì bị mất hết ký ức trong lòng không còn tình cảm, lúc nào cũng hiện lên vẻ ghét bỏ Cô không thể làm cho anh thông suốt.

Nghiêm Linh Trang: “…

Xoay người rời đi, không bao lâu sau, cô mua cho anh một tô cháo trắng nóng hổi Cô đỡ Chiến Hàn Quân ngồi dậy, lại săn sóc chu đáo nâng giường bệnh lên.

Chiến Hàn Quân nhìn cô, bất ngờ không kịp phản ứng, đột nhiên hỏi: “Tổng giám đốc.

Cô không bận sao?”

Nghiêm Linh Trang: “…

Đây có phải là càng chán ghét cô ấy càng quan tâm không?

Nghiêm Linh Trang ngẩng đầu nhìn anh, lộ ra một nụ cười ngọt ngào: “Không bận”

Điều gì có thể quan trọng hơn việc đuổi theo chồng?

Nhưng, hết lần này tới lần khác, điện thoại của Nghiêm Linh Trang có người gọi tới, Cô nhìn thấy người gọi đến, tiện tay tắt luôn.

Nghiêm Linh Trang lại kiên trì chăm sóc anh.

Chiến Hàn Quân lạnh lùng nói: “Nhận đi”

Nghiêm Linh Trang vừa nhận điện thoại, giọng nói của Nghiêm Mặc Hàn cứ như vậy truyền tới.

“Tổng giám đốc Nghiêm Linh Trang, thời gian họp đã đến, giờ này còn ở đâu?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play