Nhưng trong lòng có một giọng nói bướng bỉnh vang lên, “Nghiêm Linh Trang, cô cam lòng vứt bỏ anh ấy sao?”

Câu trả lời của cô rất chắc chắn, “Không, tôi sẽ không bao giờ từ bỏ anh ấy. Không bao giờ…”

Chiến Hàn Quân chán nản ngồi trên giường, bệnh đau dạ dày lại tái phát. Anh một tay che cái bụng co quắp, trên trán toát ra mồ hôi lạnh, sắc mặt có chút tái nhợt dị thường.

Vài năm trở lại đây, tình trạng bệnh cuồng sạch sẽ của anh gần như ngày nào.

cũng phát tác, khiến anh thường xuyên bị nôn mửa. Xương cốt ngày càng yếu đi. Thêm vào đó, mấy ngày nay, anh ăn không ngon, ngủ không yên, phải làm việc nặng nhọc khiến cơ thể anh đứng trước bờ vực suy sụp.

Bây giờ rơi vào tay tên ma nữ này, sợ rằng sẽ không chống đỡ nổi.

Nhìn căn phòng xa lạ và xa hoa này, khóe miệng dấy lên một tia tự giễu, nếu chết đây, cũng coi như là một kết cục không tồi Nghiêm Linh Trang đẩy cửa bước vào, đứng ở trước mặt anh, ngơ ngác nhìn anh.

Sau khi nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của anh, một tia hoảng sợ lóe lên trong mắt Nghiêm Linh Trang. Cô bước mấy bước tới trước mặt anh, đưa tay sờ trán anh, phát hiện trán anh lạnh toát.

“Anh không thoải mái ở đâu?” Cô hỏi.

Chiến Hàn Quân dửng dưng nhìn cô, có phần kinh ngạc, dường như anh nhìn ra được sự quan tâm trong mắt cô. Đó có phải là ảo giác của anh không?

“Tôi hơi đói” Không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà anh lại nói ra.

Nghiêm Linh Trang quay lại và đi vào nhà bếp.

Động tác nhanh nhẹn làm cho anh một bát cháo thịt nạc để bồi bổ dạ dày. Sau đó, bưng đến trước mặt anh Khi Chiến Hàn Quân nhìn thấy bát cháo thanh đạm như vậy, đột nhiên thèm ăn.

Ăn cơm hộp trên công trường mấy bữa nay vừa cay vừa nhiêu dâu mỡ khiến bụng anh sớm đã không chịu được.

Tuy nhiên, tay trái của Chiến Hàn Quân đã bị còng lại, chỉ có tay phải, nhưng anh ấy không biết làm thế nào để giải quyết vấn đề tự bưng bát và tự ăn.

Dù sao, anh cũng không dám sai khiến tên nữ ma đầu này.

Khi anh đang do dự, Nghiêm Linh Trang đã múc một thìa cháo, đưa lên miệng thổi rồi đưa tới miệng anh.

Chiến Hàn Quân toàn thân không thoải mái.

“Cô cởi trói cho tôi. Tôi tự ăn” Anh nhìn cô.

Nghiêm Linh Trang do dự. Anh hiện giờ đã là người có gia đình, nếu thả anh ra, sợ anh sẽ chạy mất.

“Tôi sẽ không chạy” Sắc mặt anh có chút ảm đạm, “Hơn nữa tôi cũng không có nơi nào để đi”

Nghiêm Linh Trang nghe xong liền xót xa, anh còn từng là thái tử gia một tay che trời của đế đô đấy.

Giờ đây, anh lại phải rơi vào hoàn cảnh nghèo túng sống dựa vào vợ nuôi tạm bợ qua ngày, bị bố mẹ vợ ghét bỏ.

Có lẽ cũng là trừng phạt cái tính kiêu ngạo của anh, Nghiêm Linh Trang lặng lẽ mở còng tay.

Chiến Hàn Quân đang cầm cái bát, mặc dù bụng đói kêu vang, nhưng vẫn ăn vô cùng tao nhã Sau khi ăn một bát, anh hỏi Nghiêm Linh Trang, “Còn nữa không?”

Nghiêm Linh Trang: “….”

Trước đây khẩu vị của anh đâu có tốt đến như vậy?

“Không còn nữa”

Chiến Hàn Quân cầm bát đứng lên, “Tôi đi rửa bất”

Tuy nhiên, ngay khi anh vừa đứng dậy, cơ thể yếu ớt của anh đã lảo đảo dữ dội, khi Nghiêm Linh Trang đưa tay ra đỡ, anh đã trực tiếp ngã lên trên người cô.

Chiếc bát trên tay anh vô tình rơi xuống đất vỡ ra từng mảnh.

Xuyên qua lớp quần áo mỏng, Nghiêm Linh Trang cảm nhận được cơ thể anh rất nóng.

“Anh bị sốt?” Nghiêm Linh Trang cau mày.

Tay cô đặt ở trên eo anh, không có một chút khái niệm nam nữ thụ thụ bất thân.

“Tôi không” Anh đẩy cô ra.

Nghiêm Linh Trang rất buồn bực, “Ý tôi là nhiệt độ cơ thể của anh tăng cao rồi?”

Chiến Hàn Quân: “…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play