Khi Quan Minh Vũ đi ngang qua Nghiêm Mặc Hàn, anh ta khẽ hỏi Nghiêm Mặc Hàn, “Rốt cuộc chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao bệnh tự kỷ của tổng giám đốc Nghiêm lại đột nhiên khỏi rồi?”

Nghiêm Mặc Hàn chột dạ liếc nhìn Nghiêm Linh Trang đang đi tới trước mặt mình, anh ta lấy tay che miệng, trầm giọng nói: “Hôm qua, tôi thở dài trong phòng bệnh rằng bệnh tâm thần của con bé càng ngày càng nặng, tôi đang tính đưa con bé đến bệnh viện chuyên khoa tâm thần điều trị, ai ngờ con bé vừa nghe xong tự nhiên phát điên, nhảy dựng lên đánh tôi dữ dội, còn nói là không bị tâm thần, sáng nay vừa dậy không hiểu sao tự dưng khỏi rồi”

Quan Minh Vũ vui mừng khôn xiết, “Đây là bước ra được khỏi bóng ma việc tổng giám đốc Chiến qua đời?”

Nghiêm Mặc Hàn sờ cằm với vẻ không mấy lạc quan, “Tôi thấy bệnh tự kỷ của con bé là khỏi rồi. Nhưng bệnh tâm thần của con bé vẫn chưa khỏi hẳn đâu. Anh nhìn xem, con bé tự trang điểm cho mình, có khác nào là vấy bẩn lên khuôn mặt ngây thơ của mình không, nhìn còn hung dữ hơn cả con cọp cái.

Còn nữa, anh nhìn con bé hôm nay ở cuộc họp tự mãn như thế, quả thực là giống như biến thành một người khác vậy, tôi lo là bệnh tự kỷ của con bé biến thành bệnh tâm thần phân liệt rồi”

Quan Minh Vũ ngây ngốc nhìn Nghiêm Mặc Hàn: “Anh là anh trai ruột của cô ấy sao?”

Nghiêm Mặc Hàn nói: “Không thể giả được.”

“Có anh trai nào nói về em gái ruột của mình như anh chưa?” Quan Minh Vũ nói.

Nghiêm Mặc Hàn xắn tay áo, lộ ra trên cánh tay vết bầm, “Nhìn xem, khi con bé nó đánh tôi cũng không hề coi tôi là anh ruột đâu Quan Minh Vũ cười nói: “Tôi nghe tổng giám đốc Chiến nói, khi còn nhỏ anh là vua đánh nhau. Phong Châu có bao nhiêu con phố đều có bóng dáng của anh, thường xuyên đánh em gái anh đến khóc, tổng giám đốc Chiến nhà chúng tôi bất bình, mới dạy cho em gái anh vài tuyệt kỹ thu phục anh. Từ đó anh cũng không còn đánh thắng em gái anh nữa”

Nghiêm Mặc Hàn giống như tỉnh lại từ giấc mơ, chán nản nói: “Tôi nói mà, em gái tôi khi còn bé yếu đuối đáng yêu như thế, mặc tôi uốn nắn. Nhưng từ khi gặp Chiến Hàn Quân, lại càng cùng càng trở nên dũng mạnh. Hóa ra là Chiến Hàn Quân bí mật giúp con bé.”

Nghiêm Linh Trang đứng trước văn phòng tổng giám đốc, sững sờ nhìn vào ổi khóa vân tay trên đó. Nghĩ đến dấu tay của Chiến Hàn Quân đã sao chép vô số lần trên ổ khóa vân tay này, trong mắt Nghiêm Linh Trang lại nở một đóa hoa sáng ngời Nhẹ nhàng đưa tay ra, dùng đầu ngón tay xoa lên vùng cảm ứng của khóa vân tay.

Giống như bản thân có thể chạm vào tay của anh Hàn Quân.

Ding Ding!

Khóa vân tay được mở ra.

Nghiêm Linh Trang vô cùng kinh ngạc.

Quan Minh Vũ đi tới, giải thích: “Cách đây rất lâu, tổng giám đốc Chiến đã nhập vân tay của cô vào hệ thống rồi.”

Nụ cười trong mắt Nghiêm Linh Trang trở nên dịu dàng”Ừ”

Tâm ý của anh, cô đều hiểu.

“Trước mặt cô, anh không có bất kỳ bí mật gì Anh chỉ mong sao có thể đem tất cả mọi thứ của mình chia sẻ cho cô.

Nghiêm Linh Trang vừa mở cửa, nhìn thấy đồ đạc trong văn phòng đều được đổi mới, Nghiêm Linh Trang nhíu mày, “Khôi phục nguyên vẹn văn phòng cho tôi”

‘Sau khi suy nghĩ, lại nói, “Đúng rồi, tôi muốn vào ở vườn hoa Nhật Lịch, anh hồi phục bộ dạng trước đây của vườn hoa Nhật Lịch cho tôi.

Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán Quan Minh Vũ.

Mệnh lệnh của tổng giám đốc Chiến khi đó là: “Ðem hết thảy dấu vết thuộc về anh đều thu dọn hết, không để lại dấu vết.”

Vì vậy, bọn họ đã tốn công tốn sức để phá hủy triệt để cách trang trí bày biện lúc đầu.

Bây giờ khôi phục nguyên vẹn còn khó hơn lên trời!

“Vâng. tổng giám đốc” Quan Minh Vũ trầm mặt, nhận lời.

Nghiêm Linh Trang đứng trên tầng chín của Á Châu, hai tay ôm cánh tay, quan sát thủ đô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play