Sau đó Nghiêm Linh Trang rơi vào tình trạng tự kỷ trong một thời gian dài.

Khi bất cứ ai nói chuyện với cô, cô cũng chỉ ngơ ngác làm người nghe mà không có bất kỳ phản hồi nào.

Sau khi ông cụ nhà họ Chiến nghe về tình hình của Linh Trang, ông cụ đã đích thân đến phòng bệnh, nói với Linh Trang: “Linh Trang, ông nội biết cháu thích Hàn Quân biết bao nhiêu.

Hôm nay ông nội đến đây để nói với cháu, Hàn Quân có thể chưa chết, chiếc xe tăng mà ông nội tặng đã được trải qua không biết bao nhiêu lần mưa bom bão đạn, không thể bị tấn công bằng vũ khí sinh học.

và hóa học. Ông nội tin rằng ngọn lửa không thể phá hủy chiếc xe tăng ấy.”

Sau một lúc dừng lại, tình ý sâu xa nói: “Vậy Linh Trang, cháu phải yêu lấy bản thân mình, quản lý Á Châu của nó cho thật tốt, ngộ nhỡ một ngày Hàn Quân quay cháu phải để nó nhìn thấy một thế giới đẹp nhất.”

Nhưng ông cụ nói một hồi lâu, Nghiêm Linh Trang cũng không phản ứng lại.

Bác sĩ nói: “Bệnh tình của cô Linh Trang, nếu không thể trong thời gian ngắn thoát khỏi tình trạng tuyệt vọng về tinh thần như thế này, tôi sợ rằng cô ấy sẽ giống như ông cụ Nghiêm, mắc phải căn bệnh mặc cảm ngoại hình vô cùng nghiêm trọng và đáng sợ.”

Mọi người đều rất lo lắng cho Nghiêm Linh Trang, nhưng không ai có thể làm cô thức tỉnh.

Diệp Phong năm trong bệnh viện 20 ngày rồi mới từ từ tỉnh lại.

Mở mắt ra liền nhìn thấy bảo bối Thanh An trắng trẻo xinh xắn đứng ở bên cạnh giường, trong tay cầm một chiếc khăn mặt nhỏ, ân cần lau mặt cho anh ta.

“Anh Diệp Phong, anh cuối cùng cũng tỉnh rồi” Bảo bối Thanh An cười ngọt ngào.

Diệp Phong vươn tay bóp lấy khuôn mặt tươi cười vô tội của bảo bối Thanh An: “Bảo bối Thanh An vất vả rồi.”

Bởi vì không nhìn thấy những người khác, trong mắt Diệp Phong tràn đầy nghi hoặc.

Bác sĩ nói với anh ta: “Tình hình của tổng giám đốc Nghiêm rất tệ. Trợ lý Quan 24/24 trông coi tổng giám đốc Nghiêm, không có sức lực đến thăm anh, nhưng đặc biệt dặn dò chúng tôi, bảo chúng tôi nhất định phải chăm sóc thật tốt cho anh.”

Diệp Phong hiểu ra, liền hỏi bác sĩ về tình hình của Nghiêm Linh Trang. Khi biết Nghiêm Linh Trang mắc chứng tự kỷ khủng khiếp sau khi tự tử, Diệp Phong buồn bã thở dài.

Sau đó anh ta ôm bảo bối Thanh An đang không có người chăm sóc vào lòng Bảo bối Thanh An, anh Diệp Phong sau này sẽ chăm sóc em thật tốt”

“Ừm” Bảo bối Thanh An gật đầu.

Công ty Á Châu dưới tình trạng trong thời gian dài văng bóng đội ngũ lãnh đạo, đã tích tụ rất nhiều bất cập.

Quan Minh Vũ phải dành thời gian để trở lại công việc quản lý công ty.

Hôm nay, Quan Minh Vũ rất khó xử nói với Nghiêm Linh Trang: “Tổng giám đốc, trong khoảng thời gian này, bởi vì tổng giám đốc đã lâu không có mặt trong nhiều cuộc họp ra quyết định quan trọng của công ty, điều này đã gây ra không ít rắc rối cho công ty Á Châu”

“Khi tổng giám đốc Chiến rời đi, anh ấy đã giao phó cô cho tôi, cũng giao phó của Á Châu cho tôi. Trong mắt anh ấy, cô còn quan trọng hơn công ty. Tuy nhiên, công ty Á Châu là cơ nghiệp mà một tay anh ấy lập ra, tôi thực sự không đành lòng nhìn tâm huyết của anh ấy bị hủy hoại trong nháy mắt thế này được, cho nên, tôi hy vọng tổng giám đốc có thể mau chóng trở lại công ty, củng cố cơ nghiệp của anh ấy.. “

Quan Minh Vũ nói một lúc lâu, nhưng Nghiêm Linh Trang không đáp lại.

Quan Minh Vũ chỉ có thể buồn bã rời đi Ba ngày sau.

Cuộc họp cổ đông của công ty Á Châu.

Những cổ đông nắm giữ số cổ phiếu ít ỏi đều gây khó dễ với Quan Minh Vũ: “Tổng giám đốc Chiến không còn nữa. Tổng giám đốc mới đã lâu như vậy rồi cũng không đến gánh vác công việc. Á Châu này còn làm nữa không? Nếu không làm nữa, chúng tôi sẽ bán công ty Á Châu đi, thế thì chúng tôi cũng sẽ dễ chia tiền hơn, đường ai nấy đi”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play