Nghiêm Hiểu Như dở khóc dở cười, “Dù sao em cũng là con gái của ông ấy. Ông ấy thật sự không thể chối bỏ em đúng không?

Bà cả, chị đừng nói nữa, chị muốn giữ em ở lại đây, chị có nghĩ đến an toàn của em không? Sao chị ích kỷ thế?”

Bà cả bất lực, nhắm mắt lại, hai hàng lệ tuôn rơi.

“Hiểu Như, cô muốn đi, chị ngăn cản em, nhưng em phải nghĩ cho kỹ.

Nhà họ Chiến không phải là nơi mà em muốn đến thì đến, muốn đi thì đi. Ngoài ra, liên quan đến biệt thự Ngọc Bích, ông cụ đã ra lệnh chúng ta yên lặng, sau khi em rời đi, em cũng không được phép làm lộ ra một chữ, nếu không, với hiểu biết của chị về ông cụ, nếu em gây ra tai họa lớn, ông cụ sẽ không bao giờ buông tha cho em dễ dàng”

Nghiêm Hiểu Như chỉ muốn thoát khỏi nơi khủng khiếp này, “Em sẽ không nói gì hết, bà cả, chị đừng lo lắng, em sẽ không hé răng nửa lời.”

“Vậy thì cô thề trước thân đàn đi” Chiến Bá Kiên đột nhiên bước vào.

Nghiêm Hiểu Như lập tức vung tay lên thề thốt: “Tôi Nghiêm Hiểu Như, xin thề, nếu tôi hé răng nửa lời về chuyện ở biệt thự Ngọc Bích, tôi sẽ chết không yên thân.

Chiến Bá Kiên nói, “Trái tim của em không ở đây, em có thể đi.

Ông ta liếc nhìn bà cả, “Cô ấy đã quyết tâm rời đi như thế, sau này cô ấy sống hay chết, bà không được phép quan tâm”

Bà cả đỏ mặt nói nhỏ: “Vâng, thưa ông”

Chiến Bá Kiên sai người đưa Nghiêm Hiểu Như trở lại nhà họ Nghiêm.

Nghiêm Mặc Hàn đã về nhà, Nghiêm Linh Trang đã chuyển ra khỏi phòng ngủ của Đàm Bảo Ngọc, và chuyển vào phòng ngủ của Nghiêm Hiểu Như đã ở trước đó.

Khi Nghiêm Hiểu Như đột ngột trở lại, cô không có nơi nào để ở.

Nghiêm Hiểu Như ngồi trên sô pha lầu một, đau lòng khóc.

“Con vừa đi, trong nhà không còn chỗ trống cho con, sao mọi người có thể đối xử với con thế này?”

Thôi Như An đi ra, nhìn biểu hiện của Nghiêm Hiểu Như, vừa tức giận vừa không cam tâm.

“Hiểu Như, mẹ nuôi con hơn 20 năm, con nói đi là đi, nhân tâm vứt mẹ lại, bây giờ con quay về làm gì?”

Nghiêm Hiểu Như ngẩng mặt lên, khuôn mặt đẫm lệ nhìn Thôi Như An, “Mẹ, nếu mẹ không thiên vị, con sẽ chọn chạy trốn khỏi nhà sao?”

Thôi Như An đầy phẫn nộ: “Mẹ thừa nhận rằng mẹ đã sai khi thiên vị em trai con.

Nhưng con không nên làm bế mặt nó trong đám cưới. Cô cố tình gửi cho nhà họ Điền một chiếc phong bì đỏ lớn như vậy, nhưng lại không cho em trai con một xu nào hết. Con muốn thoát khỏi nhà họ Nghiêm lắm đúng không? Nếu đã thế, con còn quay lại làm gì?”

Một nét xấu hổ hiện trên khuôn mặt của Nghiêm Hiểu Như.

Lúc này Nghiêm Chính và hai anh em Nghiêm Mặc Hàn, Nghiêm Linh Trang nghe thấy tiếng cãi nhau ở dưới lầu liền đi xuống.

Nghiêm Hiểu Như thấy Nghiêm Chính, liền vội vàng chạy đến làm nũng với Nghiêm Chính, “Bố, mẹ không công bằng với Hiểu Như”

Nghiêm Chính lạnh lùng nhìn Nghiêm Hiểu Như, “Bà ấy không công bẵng là sai, nhưng đó không phải là lý do cho việc con đánh mất tôn nghiêm của mình. Ở biệt thự Ngọc Bích không sống tốt sao? Tại sao lại trở về?”

Nghiêm Hiểu Như buột miệng, “Biệt thự Ngọc Bích có người chết, con sợi”

Nghiêm Mặc Hàn choáng váng, đầu anh ta ngay lập tức vang lên tiếng nổ tung.

Nghiêm Hiểu Như nhận ra mình lỡ miệng nên vội vàng cứu. “Người hầu bên cạnh bà cả bị bệnh mà chết, con sợ nên muốn về nhà ở một thời gian.”

Tất nhiên Nghiêm Linh Trang sẽ không nghỉ ngờ.

Dù sao thì, trong mắt cô, sinh lão bệnh tử là chuyện bình thường.

Nghiêm Mặc Hàn tái mặt, lảo đảo lên lâu và tự nhốt mình lại.

Quả nhiên, việc Chiến Hàn Quân lo lắng cho biệt thự Ngọc Bích không sai, biệt thự Ngọc Bích xảy ra chuyện rồi.

Nghiêm Mặc Hàn căng thẳng đổ mồ hôi, “Không, không được, mình phải nhanh chóng đưa Thanh Tùng đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play