“Chiến Hàn Quân, đồ độc ác!”

Nghiêm Linh Trang bước tới, cầm lấy khăn mặt trên tay Đàm Bảo Ngọc, cầu xin Đàm Bảo Ngọc: “Chị dâu, để em chăm sóc anh ấy một lần, được không?”

Cô cảm thấy rất áy náy, cũng chính vì cô yêu nhầm người mà Nghiêm Mặc Hàn phải chịu đựng nhiều đau khổ như thế.

Đàm Bảo Ngọc đứng dậy đưa khăn rửa mặt cho cô, dịu dàng nói: “Nghiêm Linh Trang, em đừng buồn, anh trai em vẫn còn sức mắng người ta, nên chắc không sao đâu.”

“Vâng” Nghiêm Linh Trang gật đầu.

Nghiêm Mặc Hàn nhấc đôi chân đầy máu của mình lên, “Hai người nhìn kỹ đi, thế này mà không sao à? Chiến Hàn Quân đã đánh anh một trận, rồi ném anh ra khỏi cửa kính ô tô trên đường cao tốc. Nếu anh không khỏe mạnh, có khi đã đi gặp Diêm vương rồi!”

Nghiêm Linh Trang càng khóc lớn hơn, hai vai cô bắt đầu run lên.

Khuôn mặt đẹp trai của Dư Nhân trở nên vô cảm, không có chút nhiệt độ.

Ánh mắt Nghiêm Mặc Hàn nhìn vào Dư Nhân, “Sao tên nhóc này lại ở trong nhà chúng ta?”

Nghiêm Linh Trang nói: “Anh ấy là bạn của em, Dư Nhân. Hôm nay may mà có anh ấy đưa em về nhà, nếu không, hôm nay em đã làm mất hết thể diện của nhà họ Nghiêm rồi!”

Gương mặt đẹp trai của Dư Nhân nở một nụ cười ấm áp.

Khuôn mặt của Nghiêm Mặc Hàn có phần sâu sa.

Trước khi Chiến Hàn Quân nói thật mọi thứ với anh ta, anh ta thực sự có ấn tượng tốt về Dư Nhân. Dù sao thì, một công tử giàu có như vậy lại sẵn sàng dành thời gian để chiều chuộng em gái mình. Nếu Nghiêm Mặc Hàn ủng hộ anh ta, anh ta có thể khiến Chiến Hàn Quân tức chết vì đã không trân trọng em gái mình.

Nhưng khi biết được sự thật là đăng sau vẻ tàn nhẫn của Chiến Hàn Quân với em gái mình lại là một tình yêu vĩ đại, Nghiêm Mặc Hàn không thể đứng về phía đối lập với Chiến Hàn Quân.

Anh ta hiểu nỗi đau của Chiến Hàn Quân.

Vì vậy, thái độ của Nghiêm Mặc Hàn đối với Dư Nhân chuyển thành bài xích.

Nghiêm Mặc Hàn nhìn Dư Nhân bằng ánh mắt đề phòng, “Tên nhóc này, sao cậu không chịu nhãn nại chút vậy, chưa gì đã để em gái tôi nói đỡ cậu rồi. Nhưng cậu đừng tự đắc ý sớm quá, em gái tôi sẽ không thích cậu đâu. Cậu có cố gắng bao nhiêu cũng đều vô ích. Tôi khuyên cậu nên từ bỏ sớm đi.”

Dư Nhân cười và nói: “Cách mạng trường chinh thành công là nhờ các chiến sĩ cách mạng đã dũng cảm đi bước đầu tiên”.

Ý của Dư Nhân là, Nghiêm Trang Linh coi anh ta là bạn, vậy là anh ta đã thành công được bước đầu tiên rồi.

Nghiêm Mặc Hàn nói: “Đừng đắc ý! Đừng nói cậu tiến được một bước, cho dù cậu sắp đến đích thì cũng sẽ thất bại thôi”

Đàm Bảo Ngọc đẩy Nghiêm Mặc Hàn, kỳ quái nói: “Mặc Hàn, cậu Chiến kia đối xử lạnh lùng vô tình với em Linh Trang như vậy, có phải anh không thấy không? Hiện tại có người thích Linh Trang, sao anh lại cản trở chứ?”

Nghiêm Mặc Hàn nặng nề thở dài Anh ta cũng biết em gái mình còn trẻ, nếu Chiến Hàn Quân đã chết, em gái anh ta không có lý do gì mà phải sống một đời góa bụa vì Chiến Hàn Quân cả.

Nhưng nghĩ đến những điều ngu ngốc mà Chiến Hàn Quân đã làm cho Nghiêm Linh Trang trong cuộc đời mình, Nghiêm Mặc Hàn cảm thấy Nghiêm Linh Trang sẽ rất có lỗi với Chiến Hàn Quân nếu cô ở bên người đàn ông khác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play