Sau khi Chiến Hàn Quân và Diệp Phong lên xe, Nghiêm Mặc Hàn càng mắng khỏe hơn: “Chiến Hàn Quân, nếu như không phải là em gái tôi không cho tôi nhặt rác, nếu không ông đây sẽ là người đầu tiên nhặt cậu vào thùng rác rồi vứt đi”

Chiến Hàn Quân bình tĩnh ngồi trên xe lăn, ngoảnh mặt làm ngơ trước những lời lăng mạ của Nghiêm Mặc Hàn Diệp Phong nói: “Cậu Hàn, xin hãy giữ mồm miệng sạch sẽ một chút”

Nghiêm Mặc Hàn giả vờ hoảng sợ: “Ông đây vẫn mảng đấy. Tổng giám đốc nhà cậu không phải chỉ dựa vào vẻ ngoài điên đảo chúng sinh mà bạc tình bội nghĩa với em gái tôi sao? Tôi nói cho cậu biết, có một câu nói thế nào, đẹp trai thì có ích gì, cuối cùng cũng bị binh sĩ ăn thịt. Đừng đắc ý quá sớm”

Giọng Chiến Hàn Quân nhàn nhạt truyền đến: “Nghiêm Mặc Hàn, có tin tôi sẽ khâu miệng anh không?”

“Các người ra vẻ đạo mạo ngụy quân tử”

Nghiêm Mặc Hàn che miệng, vẫn không chịu bỏ qua nói.

Chiến Hàn Quân thở dài thườn thượt.

“Nghiêm Mặc Hàn, cảm ơn anh đã hợp tác với tôi để làm cho vở kịch này được hoàn hảo”

Nghiêm Mặc Hàn sửng sốt: “Diễn kịch?”

Sau đó anh ta buông miệng cười nhạo vài tiếng: “Ha ha, tôi chửi thật, cậu cũng đánh thật. Đây cũng gọi là diễn sao? Chiến Hàn Quân, cậu muốn đoạt giải Oscar đến điên rồi à! “Tôi làm như vậy là để cho mọi người biết rằng tôi đã đoạn tuyệt với em gái anh.

Cũng là để Linh Trang hoàn toàn hết hy vọng.

Khi Chiến Hàn Quân nói câu này, giọng nói từ tính trầm thấp tự nhiên mang theo sự ưu thương.

Nghiêm Mặc Hàn vô cùng tức giận: “Muốn đoạn tuyệt quan hệ với em gái tôi thì anh có thể mua hot search để nhân dân cả nước biết cậu đã vứt bỏ em gái tôi. Tại sao cậu lại hạ nhục con bé trước mặt nhiều người như vậy? Tại sao muốn lợi dụng tôi kích thích em gái tôi?”

Nghiêm Mặc Hàn nhếch mép: “Em gái tôi đã làm chuyện thất đức gì mà lại trêu chọc một người lòng lang dạ sói như cậu: Chiến Hàn Quân nhằm mắt lại, sự xấu hổ sâu thẳm trong đôi mắt bị phong ấn vào bên trong.

“Nghiêm Mặc Hàn, tôi biết trên đời này, ngoài tôi ra cũng chỉ có anh yêu cô ấy. Cho nên có một số việc tôi muốn nhờ anh” Chiến Hàn Quân mở mắt ra, nghiêm trọng nhìn Nghiêm Mặc Hàn.

Khi Nghiêm Mặc Hàn nhìn thấy đôi mắt âm u của Chiến Hàn Quân, anh ta hơi có chút ngoài ý muốn.

Bởi vì anh ta chưa từng thấy Chiến Hàn Quân đau đớn như vậy.

Khuôn mặt tuấn tú đã từng độc đoán, lúc nào cũng có biểu hiện ngang ngược ngạo nghễ, kiêu căng ngạo mạn không coi ai ra gì, lúc này dường như bị ngọn lửa tôi luyện, thống khổ nhìn anh ta.

“Nghiêm Mặc Hàn, anh nghĩ rằng tôi muốn đối xử với cô ấy như thế này sao? Nhìn thấy cô ấy đau khổ như vậy, lòng tôi còn đau hơn” Chiến Hàn Quân buồn bã nói.

Sự tức giận của Nghiêm Mặc Hàn đã được lý trí kéo lại, anh ta biết Chiến Hàn Quân yêu Linh Trang nhiều như thế nào.

Từ nhỏ, Chiến Hàn Quân đã dành cho Linh Trang tình thương không ít hơn bố mẹ mình.

Nếu như không phải bất đắc dĩ, làm sao cậu ta có thể từ bỏ cây cải trắng mà cậu ta đã chăm sóc cho người khác?

“Cậu sẽ không mắc bệnh nan y chứ?” Chỉ số IQ của anh ta chỉ có thể khiến anh ta nghĩ đến loại cầu huyết này.

Chiến Hàn Quân lắc đầu.

Nghiêm Mặc Hàn nổi điên: “Cậu cũng không phải sắp chết, vậy tại sao cậu lại đẩy con bé ra khỏi cậu?”

“Anh đã nghe nói về án mạng gần đây ở thôn Minh Nguyệt chưa?” Chiến Hàn Quân hỏi Nghiêm Mặc Hàn gật đầu: “Có nghe nói.”

Anh ta trông có vẻ nghỉ ngờ buồn bực: “Hai người chia tay có liên quan gì đến án mạng đó?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play