“Con không khóc.”

“Rõ ràng là đã khóc” Chiến Hàn Quân nói.

Chiến Quốc Việt điều chỉnh tâm trạng.

Chiến Hàn Quân lúc này mới hỏi: “Bây giờ có thể nói cho bố biết con sẽ đi đâu, làm gì không?”

Chiến Quốc Việt sửng sốt: “Bố không biết?”

“Bố không phải nhà tiên tri” Chiến Hàn Quân nói.

“Con không tin, chuyện này nhất định là do bố làm. Là bố đưa con đến trường đại học thanh niên truyền kỳ đúng không?”

“Chúc mừng con. Chuyện này bố thực sự không biết. Bố không có bản lĩnh lớn như vậy, có thể để Đại học thanh thiếu niên hàng đầu thế giới mở cửa sau cho con trai của mình”

“Con biết. Nhưng là bố đã bí mật gửi tác phẩm của con đến đó đúng không?”

Chiến Hàn Quân nói: ‘À, bố đã nhờ chú Quan Minh Vũ làm việc này”

Chiến Quốc Việt tức giận nói: “Sao bố lại làm như vậy?”

“Chỉ là kiểm tra trình độ của con thôi.

Bố cho rằng bọn họ sẽ không nhận con”

Chiến Hàn Quân nói.

Sau đó bày ra bộ mặt của một nhà lãnh đạo dân chủ: “Có đi hay không là tùy thuộc vào con”

“Nếu đây là nguyện vọng của bố, con sẽ đi” Chiến Quốc Việt trầm giọng đáp.

“Ừ”

Chiến Hàn Quân nói: “Con trai, bố tự hào về con”

Thời gian thấm thoát trôi qua, đám cưới của Nghiêm Hiểu và Điền Ngọc Mễ đúng ngày diễn ra.

Hôm đó, Nghiêm Linh Trang vô cùng bận rộn.

Thậm chí không kịp nói lời tạm biệt với Chiến Quốc Việt.

Tuy nhiên, tận dụng thời gian mấy ngày qua, cô đã thêu cho Chiến Quốc Việt một chiếc thẻ đánh dấu trang tinh xảo, trên đó ghi một dòng chữ to: “Đường đời vô biên, người dũng cảm không bao giờ sợ hãi”

Lúc ra ngoài, cô đã đặt món quà trên đầu giường của cậu.

Thời điểm Lâm Miên đến đón Chiến Quốc Việt, Lạc Thanh Tùng và Lạc Thanh An còn đang ngủ.

Chiến Quốc Việt đi đến phòng Lạc Thanh Tùng ngồi bên mép giường, đánh thức cậu: “Thanh Tùng, anh đi đây.”

Lạc Thanh Tùng ngồi dậy, ngủ gà ngủ gật nắm lấy tay Chiến Quốc Việt: “Quốc.

Việt, em không cho anh đi đâu”

Chiến Quốc Việt nói: “Mỗi người chúng ta sinh ra đều có cuộc sống và con đường của riêng mình. Vậy nên sớm muộn gì cũng phải chia xa, nhưng rồi một ngày nào đó chúng ta sẽ lại gặp lại nhau.

Khi đó anh hy vọng mình có thể gánh vác.

trách nhiệm của một người anh trai”

Lạc Thanh Tùng cười nói: “Quốc Việt, anh vừa nói rất nhiều đó.”

“Em có thể gọi anh một tiếng anh không?”

“Anh” Lạc Thanh Tùng gật đầu.

Chiến Quốc Việt võ võ đầu em trai: “Chờ anh trở lại, sau này anh sẽ bảo vệ em: Lạc Thanh Tùng lè lưỡi nhìn cậu: “Không biết ai bảo vệ ai”

Tạm biệt Lạc Thanh Tùng xong, Chiến Quốc Việt lại đi đến phòng của Lạc Thanh An.

Lạc Thanh An đang ngủ say sưa vì vậy Chiến Quốc Việt không quấy rầy, lặng lẽ chăm chú nhìn cô bé một lúc rồi rời đi.

Khi Chiến Quốc Việt rời đi cũng không hề làm ảnh hưởng đến người khác. Cậu sợ nhất là cảnh tượng phụ nữ khóc lóc sướt mướt.

Cậu khẽ lên xe từ cửa sau. Nhìn thấy chú Lâm Miên, Chiến Quốc Việt vô cùng ngạc nhiên.

“Tại sao bố lại bảo chú đi tiễn cháu?

Quá mức cần thiết” Chiến Quốc Việt leo lên xe ngồi vào ghế sau, bày ra vẻ mặt khó chịu nói.

Lâm Miên thản nhiên cười một tiếng “Đó là bởi vì Tổng giám đốc sợ rằng trên đường đi sẽ cảm thấy nhàm chán, nên mới phái chú tới đây để giúp cháu vui vẻ một chút.”

“Sợ cháu nhàm chán vậy thì mua cho cháu một con robot thông minh loại 300 nghìn là được rồi”

Lâm Miên nói: “Quốc Việt, cháu chê chú như vậy, chú cảm thấy rất mất mặt đó.”

Xe nổ máy, Chiến Quốc Việt yên lặng ngồi phía sau với vẻ mặt u sầu.

Lâm Miên sợ mình nói nhiều thành vô duyên nên cũng không chủ động trêu chọc cậu nữa.

Mãi đến ngồi trên máy bay, Chiến Quốc Việt mới liếc nhìn “người câm” Lâm ở bên cạnh, tỏ vẻ chán ghét nói: “Không ¡ nói giúp cháu vui lên sao? Sao không

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play