Chiến Hàn Quân nhìn vẻ mặt tức giận của cô. Anh lấy lại các ghi chú về chế độ ăn uống và xem xét nó một cách nghiêm túc.

Ừm, anh cũng cảm thấy lượng thức ăn này hơi nhiều, dù sao thì một người to cao như anh cũng không thể ăn nhiều như vậy được.

Nghiêm Linh Trang lầm bầm: “Dù sao thì tôi cũng sẽ không ăn theo số lượng này”

Cô bày ra vẻ bi thảm “không tiền mà chết”

Chiến Hàn Quân chỉ có thể thỏa hiệp: “Ăn sáng trước”

Nghiêm Linh Trang nhìn sữa đậu nành trong tay anh: “Tôi muốn uống sữa đậu nành”

“Tôi đã uống rồi” Anh nói.

“Trước đây chúng ta hôn nhau còn ít sao? Tôi không ngại” Nghiêm Linh Trang nói Chiến Hàn Quân: “..”

Chiến Hàn Quân đẩy ly sữa đậu nành đến trước mặt cô, Nghiêm Linh Trang đưa sữa dê cho anh.

Nghiêm Linh Trang nhớ tới báo cáo kế hoạch nên uống xong sữa đậu nành như gió cuốn mây tan. Sau đó vẻ mặt cô chân thành nói với Chiến Hàn Quân: “Anh Quân, bây giờ tôi có thể báo cáo kế hoạch với anh chưa?”

Chiến Hàn Quân đen mặt liếc nhìn miếng bít tết không nhúc nhích trên đĩa của cô.

“Ăn sáng xong rồi lại nói.”

Nghiêm Linh Trang chán nản.Cô ủ rũ cắt nhỏ miếng bít tết. Nhưng cô còn chưa ăn xong thì Chiến Hàn Quân đã ăn xong rồi.

Cô thấy anh sắp rời đi, Nghiêm Linh Trang chạy đến nắm lấy chiếc xe lăn của anh: “Anh Quân, anh đã hứa hôm nay sẽ dành thời gian để nghe tôi báo cáo.”

Lúc này Diệp Phong đi tới, nói nhỏ vào tai Chiến Hàn Quân.

Sắc mặt Chiến Hàn Quân lập tức trầm xuống.

“Nghiêm Linh Trang, tối nay tôi sẽ quay lại nghe cô báo cáo” Anh nói.

Nghiêm Linh Trang không buông tay, van xin: “Anh Quân, mấy trăm nhân viên và vợ con bố mẹ của Nghiêm thị chúng tôi đều đang chờ tôi nuôi sống”

Diệp Phong không nhịn được cười.

Chiến Hàn Quân nâng chiếc căm thon gầy của Nghiêm Linh Trang lên: “Đừng coi mình là chúa cứu thế. Cô ăn thật ngon, giữ sức khỏe, nếu không ngay cả cô còn không cứu được.”

Anh bẻ từng ngón tay cô ra một lần nữa, nhưng cô lại nhào lên chân anh, ôm chặt lấy đùi anh.

“Anh Quân, nếu như có thể đánh đổi mạng sống của tôi để lấy sự tái sinh của Nghiêm thị thì tôi sẵn sàng chết.”

Chiến Hàn Quân: “…

Nhìn vẻ mặt gần như táo bón của tổng giám đốc, Diệp Phong muốn cười nhưng lại không dám cười.

Chỉ có cô Linh Trang mới dám ngang ngược với tổng giám đốc thế này.

Thân thể của Nghiêm Linh Trang đang nằm trên đùi anh, động tác đó rất dễ khiến người ta muốn nghĩ xấu.

Chiến Hàn Quân hung hăng nhìn chằm chằm Diệp Phong: “Đi ra ngoài”

Mặt Diệp Phong đầy hắc tuyến, nhanh chóng ra ngoài.

“Nghiêm Linh Trang, cô muốn hầu hạ tôi sao?”

Nghiêm Linh Trang đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy nụ cười tà ác của Chiến Hàn Quân, khuôn mặt Nghiêm Linh Trang lập tức đỏ bừng như đít khi.

Cô hoảng hốt đứng dậy, ngượng ngùng quay lưng lại với anh.

Đến khi cô điều chỉnh tốt tâm trạng và quay đầu lại thì Chiến Hàn Quân đã biến mất.

Nghiêm Linh Trang tức giận đá vào chân bàn ăn: “Đồ lừa đảo, tên bịp bợm. Tôi biết anh chỉ nói cho có lệ”

Chiến Hàn Quân đang ở trên thang trượt, nghe thấy tiếng cô kêu gào, còn có tiếng oán giận, một nụ cười dịu dàng hiện lên trong mắt anh.

Sau khi Chiến Hàn Quân xuống lầu, Diệp Phong lấy ra một tấm thiệp mời trong ngực đưa cho Chiến Hàn Quân.

“Tổng giám đốc, anh xem đây là thiếp mời hôn lễ của nhà họ Nghiêm và nhà họ Điền. Cô Linh Trang bây giờ là người nắm quyền tập đoàn Nghiêm thị. Nếu hôm đó cô ấy không xuất hiện trong đám cưới của Nghiêm Hiểu và Điền Ngọc Mễ thì tôi e rằng sẽ có nhiều lời đồn đại xấu về cô ấy”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play