Dư Nhân rất bi thương: “Bao nhiêu phụ nữ muốn có chuyện xấu với anh anh còn không vui. Anh chủ động cho em cơ hội thì em lại ghét bỏ anh. Nghiêm Linh Trang, ở trong mắt em anh thật sự kém cỏi như vậy sao?”

Nghiêm Linh Trang nhìn trộm Dư Nhân, nhìn thấy đôi ánh mắt trong suốt kia của anh toát ra sương mù bi thương, nhất thời lòng cô không đành lòng.

“Dư Nhân, không phải anh quá kém cỏi, mà là anh và tôi không có duyên phận. Anh có hiểu không? Tình yêu là chú trọng duyên phận. Anh xuất hiện quá muộn rồi, tim của tôi đã được khắc tên của người khác rồi. Không chứa thêm được bất kỳ một người nào khác nữa” Nghiêm Linh Trang nói Dư Nhân sinh ra oán giận lây có thể trách anh sao? Lúc mẹ anh sinh anh ra, anh đã nhỏ hơn Chiến Hàn Quân tận mười tuổi.

Cái tình thánh kia lúc mười tám tuổi đã bắt em đi rồi, khi đó anh còn đang mặc tã chơi bùn đấy. Anh đấu với anh ta thế nào được chứ?”

Dư Nhân đau lòng thở dài: “Nghiêm Linh Trang, điều này không công bằng đối với anh.”

Nghiêm Linh Trang rất thương cảm: “Trong tình yêu làm gì có công bằng.”

Giống như cô và Chiến Hàn Quân, anh vĩnh viễn đều là người nằm giữ tình yêu mà cô chỉ có thể bị động tiếp nhận sắp xếp của anh.

Anh thích cô là sẽ giam cầm cô bên cạnh, anh không thích cô thì lại đá văng cô ra.

Dư Nhân mặt mày buồn bực nhìn Nghiêm Linh Trang, anh ta khó hiểu mà hỏi cô: “Anh ta tốt chỗ nào?”

Trong nhất thời Nghiêm Linh Trang không trả lời được.

Nếu là lúc trước, cô liệt kê điểm tốt của anh cũng có thể kể hết ba ngày ba đêm.

Nhưng mà bây giờ, tưởng tượng đến đôi mắt lạnh lùng kia, cô cũng chỉ có đau lòng.

Dư Nhân mang theo vẻ óan giận chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Nghiêm Linh Trang, nếu như anh ta đối xử tốt với em, tình cảm của hai người còn cứng hơn kim loại, có lẽ anh sẽ chết tâm. Nhưng mà anh ta ngoài em ra, lại có niềm vui mới, loại đàn ông bội tình bạc nghĩa này, làm sao đáng để em lưu luyến chứ?”

Nghiêm Linh Trang nâng ly rượu ở trước mặt lên rồi uống một hơi cạn sạch.

Nước mắt ẩm ướt trong hốc mắt: “Đừng nói nữa”

“Trốn tránh có thể giải quyết được vấn đề sao?” Dư Nhân hỏi.

Nghiêm Linh Trang nói: “Cho dù tôi muốn trốn tránh, nhưng cũng không có chỗ nào có thể trốn. Tôi chỉ là muốn dùng thời gian để chữa khỏi vết thương trong lòng. Tôi tin rằng ký ức mà anh ấy để lại cho tốt, tốt đẹp và đau khổ cuối cùng đều mất hết.”

Dư Nhân cảm thấy vui mừng gấp bội, anh ta bỗng nhiên động đậy. Tình cảm mà kéo tay của Nghiêm Linh Trang: “Linh Trang, em còn có anh, anh sẽ luôn ở bên cạnh em”

Nghiêm Linh Trang rút tay về, cô rất trịnh trọng cảnh cáo anh ta: “Dư Nhân, tuy tôi và anh ấy đã kết thúc rồi, nhưng không có nghĩa là tôi có thể tiếp nhận một đoạn cảm tình khác. Có một vài vết thương, là phải dùng cả đời để chữa trị”

Dư Nhân đứng lên: “Nghiêm Linh Trang, điều này buồn cười biết bao nhiêu chứ? Vì một thân cây, buông tha cho một mảnh rừng rậm”“

Nghiêm Linh Trang trừng anh ta: “Là anh không hiểu.”

Dư Nhân bị sự kiên trì ngu xuẩn của cô đánh bại, anh ta giơ tay đầu hàng: “Được rồi, được rồi. Anh đã bị sự trung thành với tình yêu của em làm cho cảm động rồi. Hôm nay em bảo anh đến, chính là muốn nói với anh những lời này để cho anh hoàn toàn hết hy vọng sao?”

Nghiêm Linh Trang nhếch môi, dường như là muốn nói lại thôi.

Dư Nhân thủ thế tỏ vẻ cô đừng có lên tiếng: “Thôi bỏ đi, em đừng nói nữa. Ý của em anh hiểu mà. Em là muốn hoàn toàn phân rõ giới hạn với anh chứ gì.”

Dư Nhân đứng lên, uống một hơi cạn sạch ly rượu cốc tai trước mặt. Sau đó anh ta trừng đôi mắt đẹp nhìn Nghiêm Linh Trang: “Dư Nhân anh chưa từng bị người ta chà đạp giống như em hôm nay vậy.”

Nói xong, Dư Nhân bèn xoay người rời đi Xung quanh phát ra tiếng sụt sịt: “Người phụ nữ kia đầu óc bị gì vậy? Anh đẹp trai thâm tình cực phẩm như vậy lại không cần, là đầu óc bị nước vào rồi sao?”

Nghiêm Linh Trang tóm lấy ly rượu trước mặt, cô uống ừng ực hết ly rượu.

Cô khiến cho Dư Nhân bị tổn thương thành như vậy, sao có thể bàn chuyện làm ăn được nữa chứ.

Nhà họ Nghiêm phá sản, giống như là đã thành kết cục đã định.

Nghiêm Linh Trang cõng trên lưng khoảng nợ nghìn tỷ, đến lúc đó cô nên đi đâu được chứ?

Uống đến hơi chuếnh choáng, Nghiêm Linh Trang gọi một chiếc taxi, lại đi vào cửa Á Châu.

Lúc này mặt trời đã lặn xuống núi.

Lúc Chiến Hàn Quân đi ra khỏi phòng làm việc của tổng giám đốc thì ngửi thấy một mùi rượu nồng đậm.

Anh hơi nhíu mày. Chỉ là khi anh nhìn thấy Nghiêm Linh Trang, đôi mày cau chặt lại thoáng giãn ra.

“Sao cô lại tới nữa?” Ánh mắt đảo sắc bén của anh quét qua toàn thân cô, ngay cả một sợi tóc cũng không buông tha.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play