Nghiêm Hiểu Như hai mắt đỏ hoe, không ngừng rơi lệ.

Nghiêm Linh Trang muốn lấy khăn giấy cho cô ta.

Ánh mắt Nghiêm Hiểu Như đỏ như máu, tức giận nói: “Nghiêm Linh Trang, đừng tỏ ra mình là người tốt bụng. Tôi sẽ không cảm kích chị đâu mà ngược lại còn thấy buồn nôn”

“Từ nhỏ đến lớn tôi đều ghen ty với chị.

Tại sao lại có nhiều người thích chị như vậy?

Bây giờ thì tôi đã hiểu, chẳng qua là chị may mắn được một cậu chủ cao quý như Chiến Hàn Quân yêu thương. Vì vậy nhà họ Nghiêm mới đối đãi tốt với chị.”

Ánh mắt Nghiêm Hiểu Như như bị kích thích, hả giận cười nhạt: “Bây giờ tôi rất thương cảm cho chị, bởi sự yêu thương chiều chuộng của Chiến Hàn Quân dành cho chị đã không còn. Rốt cuộc chị cũng phải trải qua những ngày tháng bị khinh thường như tôi.”

“Ha ha. Trước đây tôi đã từng rất ngu ngốc, cố gắng liều mạng để có được gia đình công nhận. Bây giờ thì tôi đã hiểu, trên đời này, không có sự cưng chiều nào mà vô duyên cớ có được. Muốn được người khác coi trọng thì phải đứng ở vị trí cao hơn bình thường”

Dứt lời, ánh mắt cô ta xuất hiện một tia chế giễu, sau đó nghênh ngang rời đi.

Nghiêm Linh Trang nhìn bóng lưng khuất dần, lắc đầu thở dài.

Thật ra, cô đã trải qua cảm giác bị coi thường.

Sống lại trên thân xác của Lạc Thanh Du, nhà họ Lạc căn bản sẽ không thích cô.

Chẳng qua là trong lòng cô còn nuôi dưỡng tình yêu, chống đỡ từng bước một để đi tới ngày hôm nay.

Nghiêm Trang Linh xoay người lên lầu, chuẩn bị ngủ trưa bỗng bên dưới truyền đến tiếng cãi vã khiến cô bừng tỉnh.

Âm thanh sắc bén chói tai của Thôi Như An xuyên qua vách tường lọt vào tai cô.

“Nghiêm Hiểu Như, nếu con dám bước chân ra khỏi ngôi nhà này, con sẽ không còn là con gái của mẹ nữa”

Nghiêm Linh Trang từ trên giường bật dậy chạy nhanh xuống lầu liền thấy Nghiêm Hiểu Như đang kéo vali hành lý, xách theo túi lớn túi nhỏ định đi ra ngoài.

Thôi Như An ở trong ngực Nghiêm Chính khóc nấc lên.

“Tạo nghiệt rồi. Mẹ ngậm đẳng nuốt cay nuôi con không lớn, nhưng con chỉ vì chút chuyện tiền nong mà giận dỗi mẹ, còn bỏ nhà ra đi. Con kiên quyết không nhận người mẹ này sao?”

Hốc mắt Nghiêm Hiểu Như đỏ ửng, con ngươi toát ra vẻ lạnh lùng.

“Mẹ, con gái đi rồi, không phải càng vừa ý mẹ sao? Như vậy mẹ có thể toàn tâm toàn ý yêu thương con trai mình, không cần quan tâm đến sống chết của đứa con gái này nữa.”

Nghiêm Chính đứng bên cạnh tận tình khuyên can: “Hiểu Như, mẹ con xử lí chuyện tiền nhà quả thực có chút không công bằng.

Bố đã nói với bà ấy rồi, con không cần phải lo lắng, con và Nghiêm Hiểu mỗi người một nửa”

Nghiêm Hiểu Như nhìn Thôi Như An, giọng điệu giễu cợt: “Ha ha. Mẹ, mẹ có đồng ý không?”

Thôi An Như không cam lòng trừng mắt nhìn Nghiêm Chính một cái, hàm ý nhắc nhở ông: “Ông à, con gái sao có thể giống nhau.”

Thôi An Như đối với hai đứa con bên nặng bên nhẹ, xem ra là bị tư tưởng truyền thống trọng nam khinh nữ ảnh hưởng.

Nhưng Nghiêm Linh Trang nhớ rằng Nghiêm Hiểu Như thuộc nhóm máu Rh âm tính, cộng với thái độ của Thôi Như An dành cho Nghiêm Hiểu Như, nhất thời có chút sáng tỏ.

Chẳng lẽ Nghiêm Hiểu Như không phải là con gái của Thôi Như An?

Chẳng bao lâu, một chiếc Lincoln sang trọng bỗng dừng lại trước cổng, theo sau là mấy chiếc xe ô tô nhỏ cũng xa hoa không kém Nghiêm Hiểu Như thấy vậy, khóe mắt hiện lên một nụ cười kiêu ngạo.

Cô ta kéo hành lý đi về phía xe, chuẩn bị bước ra khỏi cánh cổng chạm trổ hoa văn trước cửa nhà họ Nghiêm thì đột nhiên dừng lại, quay người nở một nụ cười mỉa mai với Thôi Như An.

“Mẹ, con cuối cùng con cũng hiểu, người sống nhất định phải đứng ở trên đỉnh cao của quyền lợi. Bằng không, ngay cả mẹ ruột cũng sẽ khinh thường chính mình.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play