Thanh An nhìn Thôi Như An không di chuyển, liền nói: “Bà ngoại Thôi, người vàng bán nhà là bà, người không chịu đi cũng là bà. Liệu có phải bà cho rằng bà bán nhà rồi thì bà có thể sống ở đây không? Cuộc đời này là gì có chuyện ngon ăn như thế. Cho dù có đi chăng nữa, thì một người luôn tính toán mưu mô như bà cũng không đến lượt được hưởng đâu. Bởi vậy mà người ta có câu, thành công chỉ đến với những người biết nỗ lực hết sức mình.”

Nghe vậy sắc mặt của Thôi Như An liền trở nên xấu xí.

Cô ta trăm phương nghìn kế tìm cách bán đi biệt thự nhà họ Nghiêm, bây giờ vẫn chưa nhận được tiền nhà, làm sao đi được chứ?

Ánh mắt đầy mưu mô của Thôi Như An nhìn Nghiêm Chính lên tiếng nói: “Anh, nhà bán được một nghìn năm trăm tỉ, nhiều tiền như vậy cũng phải chia một nửa cho vợ lẽ bọn em chứ?”

Sắc mặt Nghiêm Hiểu Như và Nghiêm Hiểu lập tức trở nên vui mừng, hướng ánh mắt trông ngóng về phía Nghiêm Chính.

Nghiêm Chính nói: “Khoản tiền này tất nhiên không thể thiếu phần mẹ con em.”

Nghiêm Linh Trang nhìn mẹ mình, bà Nghiêm nhiều lần nhếch miệng định nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn nhẫn nại không lên tiếng.

Nghiêm Linh Trang có thể nhận ra răng, mẹ cô vô cùng bất mãn với hành động của bố cô. Tuy nhiên, cả cuộc đời này bà ấy đã luôn nghe theo lời chồng, cho dù có dị nghị cũng không biểu hiện một cách mãnh liệt.

Nghiêm Linh Trang buồn bã thở dài.

Bố cô có hai người phụ nữ ở bên cạnh, mẹ cô thì coi trọng tình cảm, trong mắt bà tiên tài, danh vọng chỉ là thứ rác rưởi, còn Thôi Như An thì coi tiền bạc là tất cả, luôn tính toán chỉ li Tính cách của hai người này tương hỗ, bù đắp cho nhau. Sự mạnh mẽ của Thôi Như An và sự nhẫn nại của mẹ đan xen lẫn nhau.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, Thôi Như An sẽ biến thành một hố tham không đáy, còn sự nhượng bộ của mẹ cô tựa như đang từng bước dồn bà vào góc tường, không còn chỗ thoát.

Nghiêm Linh Trang cũng giống hệt với mẹ cô, coi trọng tình cảm hơn tiền bạc.

Nhưng có một điểm mà cô khác hẳn với mẹ mình, đó là tính cách của cô vô cùng cao.

ngạo, quyết không chịu uất ức.

Nghiêm Linh Trang đứng dậy nói: “Bố, dì Thôi, hình như hai người đã quên rồi, mẹ con và nhà họ Nghiệp không còn bất kỳ quan hệ gì nữa, mẹ đã ly hôn với bố rồi. Ngôi nhà này có tên của mẹ con, tiền nhà đúng ra là thuộc sở hữu của mình mẹ con thôi. Mẹ con mới là người có tư cách quản lý số tiền này. Muốn chia cho mọi người hay không, hay là muốn cho mọi người bao nhiêu tiền còn phải xem ý của mẹ con thế nào đã”

Thôi Như An bật cười đầy châm biếm, không thèm để những lời của Nghiêm Linh Trang vào tai.

Nghiêm Linh Trang vốn dĩ đang rất ngạc nhiên, người phụ nữ này lấy đâu ra tự tìn mà nghĩ rằng bản thân bà ta chắc chắc sẽ lấy được tiền nhà?

Nhưng không ngờ rằng, bà Nghiêm chỉ yếu ớt lên tiếng: “Cứ làm theo lời Thôi Như An nói đi, tiền bán nhà, vợ cả vợ lẽ mỗi người một nửa.”

Nghiêm Linh Trang nhìn bà Nghiêm một cách khó tin: “Mẹ.”

Bà Nghiêm thở dài: “Số tiền này cũng chả phải thứ gì tốt đẹp, chia bớt ra lòng mẹ cũng thanh thản hơn một chút.”

Thôi Như An lúc này mừng rỡ như điên: “Em biết chị cả là một người thấu tình đạt lý”

Sắc mặt Nghiêm Linh Trang tối sầm lại, trong lòng vô cùng khó chịu.

Tiền bán nhà này dường như là nhượng bộ cuối cùng của bà Nghiêm.

Nhưng cơn sóng này chưa dừng thì cơn sóng khác lại nổi lên Ngay sau khi Thôi Như An nhận được một nửa tiền bán nhà, hai đứa con trai con gái của cô ta liền cãi nhau om sòm.

Nghiêm Hiểu Như bắt đầu làm nũng với Thôi Như An: “Mẹ, số tiền này mẹ định chia cho con và em trai như thế nào?”

Nghiêm Linh Trang lác đầu đầy ngao  ngán, quả nhiên là mẹ nào con nấy.

Thôi Như An đáp: “Tất nhiên là giữ lại cho em trai con lập nghiệp rồi.”

Nghiêm Hiểu Như dậm chân tại chỗ đầy tức giận: “Lẽ nào mẹ cho nó hết sao?”

Thôi Như An cũng hiểu được tâm tư con gái, nhẹ giọng an ủi: “Hiểu Như, tất nhiên con cũng có phần. Nhưng mẹ nghĩ sớm muộn gì con cũng sẽ lấy chồng, cuộc đời của phụ nữ sau này quá nửa là dựa vào chồng mình, vì vậy mẹ sẽ chuẩn bị cho con của hồi môn thật hậu hĩnh là được.”

Nghiêm Hiểu nghe vậy liền cười đến tít cả mắt.

Nghiêm Hiểu Như nghe mẹ cô ta nhắc đến của hồi môn cũng vô cùng tò mò: “Thế rốt cuộc là mẹ cho con bao nhiêu tiền làm của hồi môn?”

Thôi Như An nghe con gái nói vậy liền vô cùng khoái trá, không chút suy nghĩ liền trả lời: “Ba tỷ”

Nghiêm Hiểu Như nghe vậy liền thấy như sét đánh giữa trời quang.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play