“Tại sao lại là anh ấy ôm tôi rời đi?” Nội tâm Nghiêm Linh Trang kích động, giả bộ điềm nhiên hỏi.

Dư Nhân nhớ lại chuyện ngày hôm đó, trong lòng vẫn còn rùng mình: “Ngày hôm đó em hôn mê bất tỉnh, khuôn mặt em chảy đầy máu, chúng tôi đều nghĩ rằng em đã chết.

Lúc Chiến Anh Nguyệt cống em xuống, cả người em đều là máu.”

“Chiến Hàn Quân trực tiếp ôm em từ sau lưng cô ta, tôi nghĩ anh ta sẽ cấp cứu cho em, nhưng anh ta lại ôm em rồi chạy mất”

Linh Trang, ngày hôm đó anh thực sự bị dọa sợ đến phát ngốc, cho nên mới không kịp thời tới cứu em, chuyện xảy ra xong anh đã hối hận đến xanh cả ruột gan, sao anh có thể đem người phụ nữ mình yêu đưa vào tay người khác như vậy chứ?”

Nghiêm Linh Trang lúc này mới nói: “Tôi không trách anh, gan anh rất nhỏ”

Dư Nhân không đồng ý, anh ta vẫn muốn đấu với Chiến Hàn Quân: “Linh Trang, không phải chỉ có mỗi anh bị dọa sợ đâu, Chiến Hàn Quân anh ta cũng bị bộ dạng của em dọa cho sợ đấy. Lúc anh ta nhìn thấy em, hai con mắt của anh ta đều mở to đến muốn rớt cả ra ngoài, hừ, gan của anh ta so với anh cũng không lớn hơn bao nhiêu đâu.”

Anh ta vẫn ăn nói quanh co, để chứng tỏ anh ta mạnh hơn Chiến Hàn Quân.

Nhưng thân thể Nghiêm Linh Trang lại run lên dữ dội Chiến Hàn Quân tuyệt tình với cô, rốt cuộc là thật hay giả? Cô có chút không xác định nổi nữa.

Tâm trí cô lúc này như hoa nở trong sương mù, thật thật giả giả không thể phân biệt rõ ràng.

Chỉ là, cô cảm thấy cái giếng khô trong đáy lòng như được tiêm một giọt nước suối mát lạnh khiến cô như được sống lại.

Nhắc đến Chiến Hàn Quân, Dư Nhân nghiến răng căm hận: “Ngày hôm đó nếu không phải tại Chiến Hàn Quân, Linh Trang em đã là người phụ nữ của Dư Nhân anh rồi”

Nghiêm Linh Trang nhìn chằm chằm Dư Nhân, cô nhìn thấy sự kiên định trong mắt anh ta, đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng.

Ngày hôm đó may mà Chiến Hàn Quân xuất hiện kịp thời cứu cô.

Đối với Dư Nhân, Linh Trang tức mà không biết phải làm sao: “Dư Nhân, sau này anh còn dám bày trò hại tôi, tôi với anh không đội trời chung.”

Dư Nhân nhìn Linh Trang tức đến cả người phát run, mới ý thức hành vi của anh làm cô tổn thương lớn thế nào.

“Anh chỉ là quá yêu em mà thôi” Anh ta có chút ủy khuất.

“Yêu một người, thì nên tôn trọng người đó”

“Được rồi, được rồi mà, anh biết lỗi rồi”

Cách đó không xa, phía sau một bụi hồng, có hai người đàn ông tuấn tú, đang nhìn chăm chäm vào cửa nhà họ Nghiêm.

Một người đứng, một người kia thì ngồi.

Sắc mặt Chiến Hàn Quân khó coi, tên Dư Nhân này muộn như vậy rồi tới quấy rầy Linh Trang, thật đúng là cố chấp.

“Tổng giám đốc, có cần vào trong xem cho rõ không ạ?” Diệp Phong ân cần hỏi.

Chiến Hàn Quân vừa định gật đầu, liền nhìn thấy Dư Nhân từ nhà họ Nghiêm đi ra.

Anh nhanh chóng đổi ý: “Không cần, chúng ta đi”

Anh bây giờ không nên chọc tức cô. Bởi vì mỗi lần chọc cô giận xong, cái giá phải trả sau đó lại càng đắt hơn Chiến Hàn Quân và Diệp Phong trở về biệt thự. Đây vốn là biệt thự nhà họ Nghiêm, à do Chiến Hàn Quân dùng mưu kế để lấy, chính là sợ Nghiêm Linh Trang, con người không tranh không đoạt này sẽ mất lợi thế trong cuộc đấu tranh giành tài sản của gia đình.

Cô lại là người coi trọng gia đình.

Anh giúp cô giữ lấy ngôi biệt thự có phong thủy tốt nhất của nhà họ Nghiêm.

Tên của ngôi nhà này được đặt theo tên Linh Trang.

Cũng vì biệt thự này thuộc sở hữu của Linh Trang, cho nên Chiến Hàn Quân mới không vì hoàn cảnh lạ lẫm của nơi này mà ghét bỏ nó, Diệp Phong tới hoàn cảnh mới, không tránh khỏi muốn làm quen một chút.

Anh ta đi đi lại lại, hết đông đến tây, bốn phương tám hướng đều kiểm tra hết thảy.

Cuối cùng cũng không biết từ đâu lấy ra một cái hộp gỗ, vẻ mặt ranh mãnh đem nó tới trước mặt Hàn Chiến Tước, nói: “Tổng giám đốc, tôi có một phát hiện lớn nề.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play