Cúp máy xong. Khuôn mặt cao ngạo của Chiến Hàn Quân ngay lập tức tràn đầy buồn bực.

Linh Trang không có nơi để ở, đành phải ở nhờ nhà họ Nghiêm.

Nhưng anh lại không giúp được gì cả Anh nên làm gì bây giờ?

‘Yên lặng một lúc lâu…

“Diệp Phong.”

Diệp Phong đi vào ngay lập tức.

“Tổng giám đốc, anh có gì phân phớ?”

Chiến Hàn Quân nói: Biệt thự trên đường Quả Táo có thể lấy về rồi?”

“Các thủ tục đã hoàn tất. Trong ngày, tôi đặc biệt nhờ người làm vệ sinh kỹ lưỡng, xử lý toàn bộ đồ đạc cũ, mua đồ đạc mới. Tổng giám đốc có phải muốn mau chóng dọn đến đó không?” Diệp Phong nói.

Chiến Hàn Quân hài lòng nhìn anh ta, nói: “Làm tốt lắm. Tối nay, chúng ta chắc chẵn sẽ phải đến đó.”

Diệp Phong sửng sốt, mặc dù đã đoán được tổng giám đốc có ý định thu mua biệt thự của nhà họ Nghiêm, nhưng anh ta vẫn không đoán được tổng giám đốc đến ở vội vàng như vậy.

“Được. Tôi đi lấy xe.”

Thành phố Phong Châu.

Sau khi Nghiêm Linh Trang bày bữa tối lên bàn, Thôi Như An nhìn thấy những món ăn ngon tự nấu ở nhà này hết sức kinh ngạc.

“Cái này, cái này, là cô thực sự đã làm hả?” Thôi Như An nghỉ ngờ hỏi.

Thanh An kiêu ngạo nói: “Đương nhiên, mẹ tôi còn nấu ăn ngon nhất”

Linh Trang sợ Thanh An nói nhiều, thân phận của cô sẽ bị Thôi Như An nghỉ ngờ. Cô nhanh chóng gắp miếng thịt kho tàu đút cho.

Thanh An, cười nói: “Thanh An mau ăn đi con”

Thôi Như An không có ý định bỏ qua dễ dàng cho Linh Trang, cô ta liên tục tra hỏi: “Những món ăn này đều là món chỉ có người thường mới ăn. Cô từ khi còn nhỏ còn chưa ăn mấy món này, như thế nào mà làm loại đồ ăn như này?”

Chiến Quốc Việt thấy mẹ cố tình che giấu điều gì đó liền giải vây giúp mẹ. Cậu lạnh lùng nói: “Chưa từng ăn thịt heo còn chưa thấy heo chạy sao?”

Bé Tùng cười tình ranh, nói: “Bà Như An, ngày mai là lúc bà trổ tài đó.”

Lúc này, tâm trạng của Thôi Như An tra hỏi Linh Trang đã hoàn toàn biến mất.

Nghiêm Linh Trang cảm thấy nhẹ nhõm.

Liếc mắt cảm kích ba đứa nhỏ.

Sau bữa tối, Linh Trang đi rửa bát mà không hề phàn nàn Còn những người khác thì quây quần bên bàn thưởng thức trà sau bữa ăn.

Thôi Như An ngồi bên cạnh Nghiêm Chính với giọng u sầu, thì thào: “Anh à, ngày mai anh thực sự muốn em nấu ăn sao?”

Nghiêm Chính nói: “Đây là quy tắc do Linh Tranh đặt ra, mọi người đều phải tuân thủ. Ngay cả chính nó cũng phải tự mình làm gương”

Thôi Như An nói: “Anh không phải không biết, da của em rất nhạy cảm, dễ bị dị ứng, chạm vào những vết dầu bẩn đó trong nhà bếp, em sợ mình sẽ mất đi vài lớp da”

Nghiêm Chính liền đứng lên, do dự nói: “Cái này?”

Thanh An tức giận, nói “Bà Như An, bà muốn ăn cơm mẹ nấu mà không trả sao?”

Thôi Như An nói: “Đứa nhỏ này, sao lại nói như vậy hả? Tôi như thế nào mà đã kêu ăn không trả tiền chứ? Không phải đều là người nhà sao? Mẹ cháu là thế hệ sau, không phải nên hầu hạ người lớn như chúng ta sao?”

Thanh An tuy còn nhỏ, nhưng tài ăn nói rất lanh lợi, hẳn là rất tinh quái.

“Bà Như An, bà để thím Hiểu Như nấu ăn nhé?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play