Trong đầu anh nhiên nhớ lại cảnh Chiến Anh Nguyệt khắp người đầy máu, bộ dạng nhếch nhác trong cái đêm mưa gió bão bùng năm năm về trước.
Rất nhanh sau đó, Quan Minh Vũ đã gọi điện đến cho Chiến Hàn Quân và báo cho anh biết hành tung của Chiến Anh Nguyệt: “Tổng giám đốc, sau khi cô hai rời khỏi Á Châu thì đến phòng kinh doanh đối diện với Á Châu để xem nhà, sau đó thì lại đến mấy khu mua sắm mua rất nhiều đồ dùng trẻ con. Bây giờ cô hai đang lái xe đi về hướng Phong Vân!”
“Phong Vân?” Chiến Hàn Quân hơi chau mày, Phong Vân chỉ là một khu chung cư rất bình thường nhưng vì nó là cột mốc đánh dấu khu vực đắt giá nhất của Thành Nam, hơn nữa còn nằm sát bên Hải Thiên nên Chiến Hàn Quân mới nghe nói sơ sơ đến nó.
Chiến Anh Nguyệt đến Phong Vân làm gì? “Được, tôi biết rồi” Chiến Hàn Quân tắt điện thoại, đưa cổ tay lên nhìn đồng hồ rồi tắt máy tính và rời khỏi văn phòng Dù sao thì Phong Vân cũng rất gần Á Châu, chẳng qua chỉ cách nhau một con đường nên anh quyết định đích thân đi xem thử rốt cuộc Chiến Anh Nguyệt đang giở trò quỷ quái gì Dưới chân chung cư Phong Vân.
Chiến Anh Nguyệt vui vẻ chở theo một xe đồ trẻ em vào cổng bãi đỗ xe dưới tầng hầm của Phong Vân.
Nhưng đột nhiên đập vào mắt Chiến Anh Nguyệt là bóng dáng cao to vạm vỡ của Chiến Hàn Quân, cô ấy bất ngờ, lập tức đạp thẳng xe.
Chiến Anh Nguyệt mở cửa sổ xe ra, lo lắng nhìn Chiến Hàn Quân và nói: “Anh, sao anh lại ở đây?”
Chiến Hàn Quân đưa ánh mắt sắc bén của mình nhìn lên đống đồ đủ màu sắc ở ghế sau xe, sự chột dạ hiện lên trên mặt Chiến Anh Nguyệt không thể thoát khỏi được đôi mắt của anh “Những thứ đó là gì?” Thường ngày Chiến Anh Nguyệt đã sợ Chiến Hàn Quân.
Mấy năm trước bố mẹ cô ấy đã giao cô ấy cho Chiến Hàn Quân dạy dỗ vì quá ương bướng và không nghe lời Lúc đầu Chiến Anh Nguyệt còn cảm thấy vui vì ba mẹ không quản nữa nhưng ai ngờ Chiến Hàn Quân đã dùng thế lực trên thương trường của mình nhẹ nhàng khiến cô ấy phải ngoan ngoấn nghe theo.
Cô ấy yêu thầm Nghiêm Mặc Hàn thì anh bèn dứt khoát đưa cô ấy ra nước ngoài, hơn nữa anh còn nói với Nghiêm Mặc Hàn, nếu như anh ta dám âm thầm qua lại với Chiến Anh Nguyệt thì chỉ có.
hai sự lựa chọn, một là cưới Chiến Anh Nguyệt, hai là đợi gia tộc bị phá sản.
Từ đó về sau, Nghiêm Mặc Hàn đã xem Chiến Anh Nguyệt như kẻ thù số một, cho cô ấy vào danh sách đen và luôn né tránh cô ấy.
Thời gian lâu dần thì Nghiêm Mặc Hàn dường.
như đã biến mất khỏi thế giới của cô ấy.
Chỉ còn lại những cảm xúc khó lòng ngủ yên.
Chiến Anh Nguyệt cũng từ một cô gái sống chết vì yêu lột xác trở thành một cô gái mạnh mẽ.
“Anh, anh không nhìn ra sao? Đấy đều là đồ con nít” Chiến Anh Nguyệt giả khờ ngây ra, đánh lừa Chiến Hàn Quân.
Chiến Hàn Quân lạnh lùng nói: “Mua cho ai đó? Chiến Anh Nguyệt nhìn vẻ mặt nghiêm túc và lạnh lùng của Chiến Hàn Quân thì hiểu ra ngay nguyên nhân làm anh nôn nóng và tức giận đến như thế.
Chiến Anh Nguyệt rưng rưng nước mắt rồi nói với giọng trầm thấp hơn: “Anh, chắc không phải anh tưởng rằng em vẫn còn giữ lại đứa trẻ năm năm trước đấy chứ? Anh yên tâm đi, em đã bỏ nó rồi.
Chiến Hàn Quân nói với vẻ mặt lạnh lùng: “Vậy thì những thứ này là mua cho ai?” “Đương nhiên là mua cho Chiến Quốc Việt của nhà chúng ta rồi”
Chiến Anh Nguyệt nhanh chóng chôn chặt lại những ký ức đó, lấy lại dáng vẻ nhanh nhảu và nói: “Anh, em dùng tiền của anh mua đồ cho Chiến Quốc Việt chắc anh sẽ không trách em mượn hoa hiến phật đâu nhỉ?”
“Chiến Anh Nguyệt, số quần áo và đồ chơi của trẻ em gái này cũng là mua cho Chiến Quốc Việt sao?” Chiến Hàn Quân tỏ ra tức giận khi em gái không chịu hợp tác.
Chiến Anh Nguyệt đưa tay lên bóp trán, cô ấy cảm giác mỗi khi đối diện với Chiến Hàn Quân thì trí khôn của mình lại bị tụt dốc.
Nhưng cô ấy vẫn nhớ lời hứa của mình với Lạc Thanh Du nên cố động viên bản thân tuyệt đối không được để lộ sơ hở.
“À, số quần áo này á hả, là em mua cho con gái của bạn em” Chiến Anh Nguyệt nhìn đôi mắt không tin tưởng của Chiến Hàn Quân thì chỉ đành ra sức bịa chuyện.
“Em có một người bạn, sinh được một cặp song sinh nam nữ, cũng trạc tuổi Chiến Quốc Việt, em nhân lúc mua đồ cho Chiến Quốc Việt thì tiện thể mua cho hai đứa nhỏ một ít luôn.” “Anh không biết đâu, người bạn đó của em rất đáng thương, sau khi cô ấy mang thai thì đã bị chồng bỏ rơi”
“Mấy năm nay cô ấy sống một mình, cuộc sống khổ không thể diễn tả. Mấy năm trước em ở nước ngoài không biết được tình trạng của cô ấy nhưng giờ em biết rồi thì không thế giúp đỡ một chút sao anh?” “Tên của cô ấy là gì?” Chiến Hàn Quân không phải người đễ dàng bị gạt như thế.
Dù sao thì Chiến Anh Nguyệt cũng mới vừa về nước chưa được bao lâu, trước khi ra nước ngoài thì cô ấy chỉ để tâm đến mỗi Nghiêm Mặc Hàn, cũng không có được mấy người bạn tâm giao.
Những lời đó của cô ấy làm cho người khác phải cảm thấy nghỉ ngờ.
“Cô ấy tên Bình An!” Chiến Anh Nguyệt nói đại “Bình An?” Chiến Hàn Quân đọc đi đọc lại mấy lần nhưng không cảm giác thấy có điều bất thường Nhưng vẻ mặt chột dạ của Chiến Anh Nguyệt đã nhắc nhở anh cái tên đó có vấn đề.
Chiến Hàn Quân nói: “Chiến Anh Nguyệt, tốt nhất là em không nói dối. Anh nghĩ chắc em cũng đã biết hậu quả của việc nói dối anh rồi.” .
ngôn tình ngượcChiến Hàn Quân nói xong thì trở lại trạng thái lạnh lùng thường ngày và nói: “Đưa đồ của Chiến Quốc Việt cho anh” Chiến Anh Nguyệt lấy xách đồ Lego màu đen theo bản năng nhưng lại đột nhiên nhớ ra bây giờ người đang ở Hải Thiên không phải là Chiến Quốc.
Việt mà là Thanh Tùng vui vẻ hoạt bác.
Thế là cô ấy thả xách đồ Lego màu đen xuống, lấy xách đồ màu xanh và đưa qua cho Chiến Hàn Quân.
Chiến Hàn Quân nheo mắt, Chiến Anh Nguyệt biết rất rõ sở thích từ nhỏ đến lớn của Chiến Quốc.
Việt nhưng sao cô ấy lại có thể bỏ lại màu đen mà chọn màu xanh để đưa cho Chiến Quốc Việt? Hơn nữa hành động đó rõ ràng đã được thay đổi sau khi cẩn thận cân nhắc.
Chiến Anh Nguyệt lại còn đưa thêm một đống quần áo cho Chiến Hàn Quân. Bởi vì quần áo con trai đều được lựa kiếu giống hệt nhau nên không để lộ bất cứ sơ hở nào.
“Anh, em đi trước đây” Chiến Anh Nguyệt chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi tên quỷ mặt lạnh Chiến Hàn Quân, cô ấy đã sợ đến mức toát mồ hôi lạnh cả người rồi “Ừ” Chiến Hàn Quân nói.
Chiến Anh Nguyệt thở phào, nhanh chóng rời khỏi đó.
Ánh mắt Chiến Hàn Quân lại càng nặng vẻ.
nghỉ ngờ hơn.
Anh đưa mắt nhìn lên tòa nhà cao chọc trời, hai chữ “Phong Vân” mạ vàng đập vào mắt anh.
Đây là khu ổ chuột của khu nhà giàu Thành Nam.
Bạn bè của Chiến Anh Nguyệt đều rất giàu có, không thể sống ở khu chung cư lụp xụp này được.
Hừm, anh cũng rất muốn biết rốt cuộc bạn của Chiến Anh Nguyệt là người như thế nào.