Nghiêm Linh Trang có cảm giác triệt để hiểu ra một chuyện gì đó: Thì ra từ trước đến giờ cô được cưng chiều ở nhà họ Nghiêm luôn là dựa vào sự cưng chiều mà Chiến Hàn Quân dành cho cô.

Bây giờ cô đã cắt đứt với Chiến Hàn Quân, sự nuông chiều ấy của cô sẽ không còn nữa.

Trước kia bố cô coi trọng cô, phần lớn nguyên nhân là do cô là con dâu tương lai của nhà họ Chiến, cô có thể mang tới nhiều lợi ích cho nhà họ Nghiêm.

Linh Trang thổn thức thở dài: “Cháu hiểu rồi.”

Cô rất buồn bã: “Cháu vẫn cho rằng nhà là bến cảng che mưa tránh gió của chúng ta.

Thì ra cháu sai rồi, danh gia vọng tộc vĩnh viễn đều là chiến trường”

Ông cụ nói: “Cháu hiểu là tốt rồi.”

Nghiêm Linh Trang rất đau lòng: “Cháu lựa chọn rút lùi khỏi cuộc tranh giành này.”

Linh Trang cô độc rời đi.

Ông cụ nhìn theo bóng lưng của cô, ánh mắt thâm thúy: “Gặp chuyện thì trốn tránh, Linh Trang, đây tuyệt đối không phải là phong cách của cháu.”

Linh Trang trở về phòng ngủ của mình, chôn mặt vào gối, mặc cho nước mắt chảy ra ướt nhẹp nó.

Chiến Hàn Quân vứt bỏ cô, bố cô lại khinh thường cô.

Hai biến cố nặng nề này đột nhiên đè nặng trái tim cô, khiến cô cảm thấy có chút không thở nổi Cô trở nên có chút tự ti, có chút không đủ tự tin.

Cô không thể vui vẻ một cách không tim không phổi như trước được nữa Bởi vì cô cảm thấy, cô không xứng.

Ba cậu nhóc lén lút đứng ở cửa, nghe lén mẹ chúng đang sụt sịt.

Ba nhóc nhìn nhau, bé Thanh Tùng nhẹ nhàng đẩy cửa tạo ra một khe hở. Xuyên qua khe hở này, ba nhóc nhìn thấy mẹ đang nằm trên giường, bả vai run rẩy đến lợi hại.

“Mẹ khóc rồi?” Bé Thanh Tùng vô cùng lo lắng.

Bé Thanh An rất kích động, đẩy cửa ra chạy về phía mẹ: “Mẹ, mẹ ơi, mẹ làm sao vậy?”

Nghiêm Linh Trang vội vã lấy tay lau nước mắt, hốt hoảng ngồi dậy, dịu dàng nhìn cô bé: “Mẹ không sao.”

Bé Thanh An nhìn chăm chẳm vào đôi mắt vẫn còn hồng hồng của mẹ mình: “Mẹ gạt người, mẹ khóc rồi”

Bé Thanh Tùng bước vào, nắm chặt tay: “Hừ, ông ngoại bắt nạt mẹ của con, con muốn tìm ông tính sổ”

Chiến Quốc Việt vẻ mặt hung ác, rầu rĩ đứng bên cạnh Nghiêm Linh Trang nuốt nước bọt, sau đó kéo Thanh An và Thanh Tùng đang vô cùng tức giận vào ngực: “Ông ngoại không có bắt nạt mẹ”

Bé Thanh An ôm mặt cô, nhẹ nhàng thơm một cái, sau đó vuốt ve nửa mặt bị đánh của Nghiêm Linh Trang: “Mẹ, ông ngoại đánh mẹ vào chỗ này, mẹ đau không?”

“Cái ông lão hồ đồ đó không tin mẹ lại đi tin cái ả tiểu tam kia. Đúng là tức chết con rồi” Bé Thanh Tùng vô cùng phẫn nộ.

Nghiêm Linh Trang trố mắt ra nhìn.

Thế mà cô lại quên, đứa nhỏ này lớn lên từng ngày, đã học được kỹ năng quan sát sắc mặt người khác.

“Là do mẹ vô dụng, mẹ đã khiến ông ngoại thất vọng.” Nghiêm Linh Trang nói đây tự trách Chiến Quốc Việt nảm chặt điện thoại trong tay, lại yên lặng không tiếng động gửi ảnh chụp trộm của mẹ mình cho bố.

Chiến Hàn Quân nhìn thấy ảnh Nghiêm Linh Trang đang ôm Thanh An và Thanh Tùng trong lòng, rơi nước mắt buồn bã thì trái tim anh lập tức run lên, gần như trả lời tin nhắn Chiến Quốc Việt ngay lập tức.

“Ai bắt nạt cô ấy?”

Chiến Quốc Việt nói: “Ông ngoại đánh mẹ”

Chiến Hàn Quân nhận được tin nhắn này của của Chiến Quốc Việt, đáy mắt tràn ra ánh sáng âm hiểm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play