“Cô cả, bị sao vậy?”

Người giúp việc đẩy cửa phòng ngủ ra, nhìn thấy cảnh tượng trong phòng vô cùng kiều diễm, người giúp việc hoảng sợ trợn mắt há mồm.

“Cút ra ngoài ” Điền Ngọc Mễ tức giận mắng người giúp việc.

Người giúp việc che mắt lại trốn ra ngoài.

Nhưng mà có nhiều người, bao gồm hai vợ chồng Điền Nguyên Vũ, đều bị tiếng kêu hoảng sợ của Điền Ngọc Mễ quấy rầy, bọn họ liền vội vàng chạy nhanh đến phòng Điền Ngọc Mễ Rất nhanh, quan phòng Điền Ngọc Mễ có rất nhiều bao quanh.

Cửa phòng bị khóa trái, hai người ở trong phòng đều mặc quần áo chỉnh tề.

Điền Ngọc Mễ tức giận nhìn người đàn ông trước mặt: “Ai kêu anh đến đây?”

Người đàn ông quỳ gối trước mặt cô ta, cúi đầu không dám thở mạnh.

“Cô cả, thật xin lỗi. Tối hôm qua là tôi hồ đồ rồi”

Điền Ngọc Mễ thử phỏng đoán trong lòng anh ta: “Anh thiết kế hại tôi?”

Người đàn ông kinh ngạc ngẩng đầu: “Tôi không có, cô cả, xin cô hãy tin tôi. Rõ ràng đêm qua tôi ngủ ở trong phòng của mình, cũng không biết chuyện gì xảy ra, tỉnh lại liền ở trong phòng cô cả: “Nghiêm Hiểu, đừng cho là tôi không biết là anh thầm thích tôi?” Trong giọng Điền Ngọc Mễ tràn đầy tức giận.

Mặc dù gương mặt của người đàn ông kia hơi đẹp trai, có điều vẫn còn vẻ ngây thơ.

Tính đàn ông lại thiếu nhưng tính nữ lại nhiều. Dưới sự tra hỏi của Điền Ngọc Mẽ, người đàn ông nhanh liền bị đánh bại.

“Cô cả, tôi thừa nhận là tôi thích cô. Cô cũng biết, tôi là cậu hai của nhà họ Nghiêm, nếu như không phải ngưỡng mộ tài năng của cô cả, nếu không tôi cũng không tội gì làm việc ở Điền thị.”

Điền Ngọc Mễ khinh thường anh ta, cười lạnh nói: “Đừng cho là tôi không biết suy nghĩ kia của anh. Anh vào Điền thị của chúng tôi, có điều chỉ là muốn đi vào tầng lớp cấp cao của Điền thị, muốn chiếm lại đồ tốt cho Nghiêm thị”

Nghiêm Hiểu lắc đầu: “Cô cả, cô đã hiểu lầm tôi. Mặc dù tôi là người của Nghiêm Thị, nhưng mà cô cũng biết là vốn dĩ ông nội tôi không cho mẹ tôi đi vào cửa nhà họ Nghiêm.

Nhiều năm như vậy, trong mắt người khác tôi chính là con riêng, nhận hết áp bức và lăng nhục, tôi sẽ không quên những đau khổ mà Nghiêm thị đã cho tôi. Làm sao tôi có thể dốc sức cho Nghiêm thị?”

Điền Ngô Mễ là một người phụ nữ tỉnh táo và lý trí. Giờ phút này, cô đã phân tích việc hoang đường tối hôm qua sẽ ảnh hưởng gì đến cô ta Mà điều cô phải làm là không phải trách phạt người đàn ông yếu đuối này. Mà là đứng lên làm giảm tổn thất.

Điền Ngọc Mễ nhìn gương mặt ngây thơ kia của Nghiêm Hiểu, đưa tay sờ gương mặt anh ta, nói: “Bộ dáng không tồi.”

Trong đáy mắt Nghiêm Hiểu kinh ngạc và vui mừng: “Cô cả.”

Điền Ngọc Mễ nói: “Tôi không thích anh Có điều vì che giấu chuyện bê bối tối hôm qua, tôi sẽ lấy anh. Mà chút nữa anh đi ra cánh cửa này, liền phải ưỡn ngực làm một người đàn ông chân chính. Nói cho đám người kia là chúng ta đang yêu nhau.”

Nghiêm Hiểu vui mừng gật đầu: “Cô cả yên tâm, chắc chắn tôi sẽ không làm anh thất vọng.”

Điền Ngọc Mễ kéo Nghiêm Hiểu đứng lên: “Bây giờ anh mau đi mở cửa đi.”

Nghiêm Hiểu đi mở cửa, Điền Ngọc Mễ nhìn qua bóng lưng của anh ta, đáy mắt hiện sự căm hận và ác.

Nếu để cho cô ta điều tra ra là ai đã làm ra chuyện bê tối hôm qua, chắc chắn cô ta sẽ trả thù anh một cách tàn nhẫn “Bốp!” Nghiêm Hiểu vừa mở cửa, Điền Nguyên Vũ liền tát một cái thật nặng nề lên gương mặt anh ta.

“Nghiêm Hiểu, cái tên súc sinh này “

“Bố: Nghiêm Hiểu ngơ ngác kêu một tiếng.

Điền Nguyên Vũ kinh ngạc và khiếp sợ: “Anh gọi tôi là gì?”

Điền Ngọc Mễ lười biếng đi qua, cái tay khoác lên bả vai Nghiêm Hiểu, làm bộ dáng rất là thân mật: “Bố, con xin lỗi, con vẫn luôn chưa nói cho bố biết, thực ra con cùng Nghiêm Hiểu đã lén lút yêu đương một thời gian rồi. Tối hôm qua chúng con không nhịn được…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play