Đêm khuya thanh vắng.

Nghiêm Linh Trang nằm ở trên giường, trăn trở mình không ngủ được.

Ban ngày ông nội nói với cô, làm cho cô rầu rĩ và mâu thuẫn.

Ông nội hi vọng cô vứt bỏ oán hận của mình, chấp nhận Thôi Như An là gia đình, làm cho nhà họ Nghiêm mở rộng mối quan hệ. Dĩ nhiên đầu óc của ông lão vẫn còn rất tốt.

Thế nhưng trong lòng cô lại không đủ rộng rãi, cô hận Thôi Như An đã cướp bố mình, làm cho mẹ cô ở tuổi trung niên phải lẻ loi một mình.

Cô cũng vô cùng ghét Nghiêm Hiểu Như vì thích Chiến Hàn Quân. Trong ý thức cô vẫn cảm thấy Chiến Hàn Quân là của mình, Nghiêm Hiểu Như thèm muốn anh rể của mình thật đúng là hành vi đáng xấu hổ.

Vốn dĩ cô đã có chút ngăn cách không thể đón nhận bọn họ.

“Ai” Trong đêm khuya truyền đến tiếng thở dài.

Nghiêm Linh Trang nghe được tiếng thở dài này liền hoảng sợ ngồi dậy.

Cô ngoáy lỗ tai, chắc chắn mình vừa rồi không có nghe lầm, có người thở dài ở ngoài cửa sổ.

Là ai vậy?

Nghiêm Linh Trang đi chân trần đến bên cửa sổ, mở cửa sổ ra thì thấy ải lụa đen buộc vào song cửa sổ cùng diện với cây bên kia, còn Dư Nhân đang dựa lên tấm vải lụa đen, hai tay đặt sau gáy, nhẹ nhàng bắt chéo chân gõ cửa.

Nhìn thấy Nghiêm Linh Trang, Dư Nhân ngồi xuống, bóng người lóe lên rồi nhảy vào cửa sổ.

Mượn ánh trăng mờ, Nghiêm Linh Trang nhìn người đàn ông đứng ngược chiều ánh sáng, anh ta đẹp đến mức giống như thiên thần xuống trần gian.

Thế nhưng Nghiêm Linh Trang không có cách nào si mê với thiên thân đẹp như vậy.

Cô hơi nói không nên lời: “Đêm hôm khuya khoắt, anh đến đây làm gì?”

“Anh nhớ em.’ Dư Nhân cười nói.

Nghiêm Linh Trang kinh ngạc đến mức trong một lúc miệng không ngậm lại được..

Đêm hôm khuya khoắt cái thằng nhóc nhớ cô làm gì?

Dư Nhân vòng qua Nghiêm Linh Trang, bước nhanh đến bên giường. Chưa có sự cho chép của người chủ sở hữu lại tự tiện cởi giày.

“Anh dừng lại” Nghiêm Linh Trang hạ thấp giọng xuống, lại chừa đầy tức giận quát lên.

Dư Nhân ngước mắt nhìn cô, ánh mắt xinh đẹp của anh hiện lên vẻ bị tổn thương.

“Hôm nay anh sẽ ngủ với em.” Anh ta nói một cách ngang ngược.

Bàn tay của Nghiêm Linh Trang đập lên trán mình, ngửa mặt lên trời thở dài: “Ông trời a, ông lấy hóa thạch sống hiếm thấy này đâu ra vậy?”

Dư Nhân nhíu mày: “Anh là người tiếp thu giáo dục cao của thời đại mới, vậy mà em nói anh là hóa thạch sống?”

Nghiêm Linh Trang nói: “Anh đối với giống đực, giống cái chỉ biết ở mức độ thời nguyên thủy, cái này có gì khác với những động vật bậc thấp giao phối với nhau?”

Dư Nhân: “…

Nghiêm Linh Trang nói: “Chúng ta là động vật bậc cao, biết động vật bậc cao khác với động vật bậc thấp chỗ nào không?”

“Nói nghe một chút.’ Dư Nhân làm bộ dáng muốn học tập.

“Động vật bậc cao có đầu óc, biết kiềm chế thứ mình muốn” Nghiêm Linh Trang nói.

Dư Nhân hừ lạnh một tiếng: “Nói nhảm nhiều như vậy, vốn dĩ là không muốn ngủ với anh.”

Nghiêm Linh Trang liếc anh ta một cái: “Anh không biết xấu hổ thì còn biết xấu hổ đó. Anh mau đi ra ngoài cho tôi.”

Dư Nhân lại cởi áo khoác nằm trên giường cô: “Tôi không đi”

Nghiêm Linh Trang: “.

“Tôi gọi anh là tổ tiên, tôi xin anh mau cút đi. Nếu bị người ta phát hiện thì vinh dự của tôi sẽ bị phá hủy” Nghiêm Linh Trang.

Dư Nhân nằm trên giường giống một người con của nhà giàu mới nổi, có phần không đứng đản nói: “Em yên tâm, cho dù danh tiếng của em không tốt thì anh cũng không quan tâm”

Nghiêm Linh Trang đảo mắt vài lần.

“Anh muốn như thế nào mới chịu đi?”

Ánh mắt Dư Nhân liếc nhìn trên người Nghiêm Linh Trang: “Chăm sóc cho anh tốt, sau khi xong sẽ liền đi”

Trong nháy mắt vẻ mặt mặt Nghiêm Linh Trang tái đi. Bất ngờ ôm cái gối: “Tôi sợ anh rồi”

Sau đó ôm gối đầu đi vào phòng bên cạnh.

Nghiêm Linh Trang ôm Lạc Thanh Tùng lên trên giường Chiến Quốc Việt, còn mình thì chiếm lấy giường con trai.

Chiến Quốc Việt bị thức giấc, liền hỏi mẹ: “Mẹ, sao mẹ không ngủ trong phòng?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play