Dư Nhân nói: “Muốn bố của em trở về cũng vô cùng đơn giản, chỉ cần mẹ của em biến mất khỏi thế giới này là được”
Nghiêm Linh Trang dở khóc dở cười: “Tôi thật muốn mở đầu của anh ra để nhìn xem bên trong đang chứa thứ gì?
Động một chút là muốn người khác biến mất khỏi thế giới này, trong mắt anh còn có luật pháp sao?”
Dư Nhân ngượng ngùng sờ mũi, chỉ cười mà không nói gì.
Người đang đứng trước mặt cô lại là người chỉ phối sự sống chết của người khác. Thế nhưng cô lại không tin!
Đàm Bảo Ngọc nhìn Dư Nhân và Nghiêm Linh Trang, nụ cười trên mặt có chút quỷ dị.
Nghiêm Linh Trang biết rõ Đàm Bảo.
Ngọc đã hiểu lầm quan hệ của cô và Dư Nhân, lập tức chống cằm, đưa tay chỉ về phía cửa lớn: “Anh có thể đi được rồi đấy”
Dư Nhân hơi bĩu môi, khuôn mặt tuấn tú hiện lên vẻ bi thương: “Em đang muốn qua cầu rút ván, sau khi lợi dụng người khác xong là bắt đầu trở mặt có phải không?”
Nghiêm Linh Trang có chút chột dạ: “Vậy anh ăn dùng xong bữa trưa rồi hãy đi”
Dư Nhân cũng không khách khí: “Được”
Nghiêm Linh Trang trố mắt, cô chỉ thuận miệng nói ra thôi, vậy mà anh ta lại tưởng thật.
Nghiêm Linh Trang cười trộm, vừa lôi kéo Đàm Bảo Ngọc đi vào phòng bếp, vừa nói với Dư Nhân: “Anh cứ tự nhiên, tôi sẽ đi chuẩn bị cơm trưa cho anh”
Dư Nhân quả thật xem chỗ này là nhà của mình, rất vui vẻ thong thả đi dạo khắp nơi.
Tại phòng bếp.
Đàm Bảo Ngọc cười đến không ngậm miệng lại được: “Linh Trang, chị thấy anh ta thực sự có tình ý với em đấy”
Hai tay Nghiêm Linh Trang chống bên hông, có vẻ khó xử: “Đừng nhìn anh †a lớn lên bình thường như thế mà lầm, thật ra thì anh ta là một người đàn ông không đáng tin cậy. Lời nói của anh ta vô cùng cường điệu, rõ ràng anh ta là cậu con trai trong một gia đình có tiền”
Đàm Bảo Ngọc nói: “Nhưng thấy ánh mắt của anh ta nhìn em lại phát ra chân tình. Anh ta thích em, đây là sự thật.”
Nghiêm Linh Trang cười rộ lên “Chị dâu, anh ta đã tự mình nói với em, ngoại trừ không thể đem đến cho em tình yêu, những thứ khác anh ta đều có thể cho.
- Mà đối với em, ngoài tình yêu ra, những thứ khác em đều không cần. Chị nhìn xem em và anh ta không có bất kỳ điểm chung nào, vĩnh viễn không có khả năng ở bên nhau.”
Đàm Bảo Ngọc có chút tiếc nuối lắc đầu: sao chị lại cảm thấy chuyện này rất giống với câu Tương Vương?”
Chuông điện thoại của Nghiêm Linh Trang đột nhiên vang lên.
Nghiêm Linh Trang mở điện thoại ra, nhìn thấy trong email bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều thư. Vốn tưởng rằng chỉ là quảng cáo, nhưng tên thư lại làm cho cô vô cùng khiếp sợ.
Bởi vì thư có nội dung trách mắng cuối cùng có để tên “Nhà họ Điền ở thành phố Phong Châu”.
Nghiêm Linh Trang giật mình, không kìm được lòng hiếu kỳ, cuối cùng mở một bức thư ra. Nhìn thấy nội dung bên trong, Nghiêm Linh Trang bỗng nhiên cao giọng cười ha ha.
“Ha ha. Thật sự là trời cũng giúp em.”
Đàm Bảo Ngọc ôn nhu cười nói: “Nhìn em vui chưa kìa, ai gửi thư cho em vậy?”
Nghiêm Linh Trang xem qua mục người gửi thư, nhưng nó lại để trống.
Không biết đang nghĩ đến điều gì, trong phút chốc sắc mặt Đàm Bảo Ngọc trở nên ngưng trọng.
“Linh Trang, chị hỏi em một chuyện.”
Nghiêm Linh Trang nhận thấy giọng điệu của Đàm Bảo Ngọc không hiểu vì sao trong phút chốc lại trở nên bi thương… Ngay lập tức cất điện thoại vào túi, chân thành nói: “Chị dâu, chị hỏi đi?”
Đàm Bảo Ngọc nói: “Cô gái đến nhà chúng ta lần trước cùng với em, có phải là bạn gái trước của anh trai em không?”
Vẻ mặt Nghiêm Linh Trang lộ vẻ khó xử, cô thật sự không biết có nên nói chuyện của Anh Nguyệt cùng Mặc Hàn cho chị dâu nghe hay không.
“Chị dâu, có lẽ chị không biết sẽ tốt hơn. Người còn sống trên đời, nan đắc hồ đồ, cái gì cũng biết, chưa hẳn đã vui vẻ” Linh Trang nói.
*Là một thành ngữ của Trung Quốc, ám chỉ một người giả vờ hồ đồ Đàm Bảo Ngọc nói: “Chị sẽ không so đo quá khứ của anh trai em. Nhưng đối với cô gái kia, lúc chị đến Hà Nội thì bắt gặp cô ấy bị mấy người ở tiệm chụp ảnh bắt nạt. Chị nghĩ rằng một cô gái tốt như cô ấy vốn dĩ không nên lâm vào hoàn cảnh như vậy, cho nên chị đã nói với anh trai em về chuyện của cô ấy. Chị cũng không biết anh trai em có giúp hay không, mấy ngày nay trong lòng chị luôn lo lắng cho cô ấy. Linh Trang, không thì em giúp chị xem thử một chút xem, tình huống của cô ấy đã trở nên tốt hơn chưa?”
Nghiêm Linh Trang khiếp sợ không nói nên lời.
Đàm Bảo Ngọc đối với người yêu cũ của Nghiêm Mặc Hàn lại có thái độ khách khí như vậy. Quả thực không giống với những người phụ nữ bình thường.