Dư Nhân có chút buồn cười, người phụ nữ này thực sự xem anh ta như một quả hồng mềm.

“Anh là chồng tương lai của em, không phải người ngoài cuộc. Anh có nghĩa vụ phải bảo vệ em” Dư Nhân nói.

Nghiêm Linh Trang lườm anh ta một cái, trước kia khi Dư Nhân nói những lời không đứng đản, Nghiêm Linh Trang đã nhảy dựng lên, mặt hồng tai đỏ phản bác lại anh ta.

Thế nhưng, Dư Nhân biết sai không sửa, lâu ngày dây thần kinh của Nghiêm Linh Trang đã tê liệt, cũng lười sửa cách diễn đạt của anh ta.

Dù sao sửa một lần hay một trăm lần, kết quả vẫn giống nhau.

Cô chỉ hi vọng người này mau rời đi.

Cô nhớ rõ Dư Nhân đã nói qua. Anh †a đến Thủ đô làm một chuyện, sau khi giải quyết xong sẽ rời đi “Đúng rồi, chuyện của anh giải quyết xong chưa?” Nghiêm Linh Trang không có ý tốt hỏi.

Dư Nhân nhăn mày, hiếm khi mới thấy anh ta để lộ ra vẻ nghiêm trọng như vậy.

“Linh Trang, chuyện của anh không được thuận lợi cho lắm nên không thể thực hiện lời hứa lúc trước sẽ đưa em rời đi. Thế nhưng, anh hứa với em, anh nhất định cố gắng rút ngắn thời gian, sẽ nhanh đưa em rời khỏi đây.” Anh ta nói rất nghiêm túc.

Nghiêm Linh Trang ngây người, há hốc miệng.

Cô đồng ý rời đi với anh ta từ lúc nào?

Cái người này hành động thật ngông cuồng, Nghiêm Linh Trang nhịn không được chế nhạo anh ta: “Tôi còn nghĩ anh thật sự giải quyết xong chuyện gì đó trong ba ngày, sau đó cút… Rời khỏi Thành phố?”

Hiếm khi mới thấy vẻ mặt thất bại của Dư Nhân.

“Anh lớn từng này nhưng chưa có thất bại lần nào. Thế nhưng chuyện này thực sự có chút khó giải quyết” Dư Nhân rất chân thành nói.

Nghiêm Linh Trang tò mò hỏi: “Chuyện gì vậy?”

“Tìm người” Dư Nhân nói Nghiêm Linh Trang nhịn không được, bật cười khúc khích: “Tôi còn tưởng chuyện gì khó lắm cơ.”

Dư Nhân nói: “Anh tìm người đó đã mất ba mươi năm Nụ cười trên mặt Nghiêm Linh Trang cứng lại.

Mất ba mươi năm để tìm một người.

Sợ là theo thời gian dung nhan xinh đẹp đã biến thành khuôn mặt đầy tang thương. Đừng nói chỉ dựa vào thực lực của Dư Nhân, sợ giao cho cả nước cũng sợ không tìm thấy.

Nghiêm Linh Trang tự nhiên thở dài: “Nếu như vậy, anh sẽ không rời khỏi Thành phố một thời gian?”

Dư Nhân nói: “Em muốn được rời khỏi đây sớm hơn sao?”

Nghiêm Linh Trang nhíu mày, câu này hình như nghe hơi sai sai Khi đã hiểu ra, Nghiêm Linh Trang phẫn nộ nhìn anh ta: “Tôi hy vọng là anh mau cút đi”

Dư Nhân cười không nói gì.

Hai người đi bộ ở lối đi bộ thật dài, ánh nắng ban mai chiếu vào hai người họ, phản chiếu hai bóng lưng, cùng nhau sóng vai đi về phía trước.

Trong lúc vào học, Chiến Quốc Việt gửi tin nhắn cho người bố giàu có: “Anh hùng của mẹ đã xuất hiện nhưng đáng tiếc không phải là bố”

Chiến Hàn Quân nhận được tin nhắn này, đáy lòng bốc lên mùi dấm chua.

“Ai?”

“Dư Nhân”

Tinh tế tra khảo được đứa con trai, sau khi biết được chân tướng sự việc, con ngươi Chiến Hàn Quân lạnh như băng.

“Người đâu.”

Quan Minh Vũ nơm nớp lo sợ, tiêu sái đi vào: “Tổng giám đốc”

“Nhà họ Điền ở Thành phố Phong Châu, ăn cắp thành quả lao động của nhà họ Nghiêm, tác oai tác quái đã nhiều năm. Giờ là thời điểm cho ông ta nếm chút mùi vị ngã từ trên mây xuống”

Từ khi Tổng giám đốc và vợ bị bắt ép chia tay, Tổng giám đốc ngày càng ác độc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play