Cũng vừa hi vọng, bí mật này mãi mãi không bị ai phát hiện ra. Như vậy thì anh có thể tham lam sự vui vẻ nhất thời, trộm được một đời bình yên.

Nhưng mà anh biết, một khi bánh răng vận mệnh đã bắt đầu chuyển động. Thì sẽ không phát triển dựa theo ý muốn của anh. Điều duy nhất mà anh có thể làm, chính là đổi bị động thành chủ động, từ kẻ yếu biến thành kẻ mạnh.

Chiến Hàn Quân đi đến bên bàn làm việc, cầm lấy bút than phác họa, bắt đầu vẽ tranh một cách tỉ mi. Lần này, anh vẽ chân dung của mẹ mình là Dư Thiên An Lúc rạng sáng, anh đưa chân dung đã vẽ xong vào “Hệ thống Thiên Tuyển” ở Á Châu để nghiên cứu. Lập tức xuất hiện mấy trăm người có chân dung gần giống với Dư Thiên An.

Trong đó có một người khiến cho Chiến Hàn Quân chú ý đến.

Bởi vì người này cũng họ Dư.

Dư Niên.

Chiến Hàn Quân lấy tư liệu của người này ra. Chỉ có một tấm ảnh chụp của người đàn ông này, trông còn rất trẻ, đường dáng mặt mày có chút giống với Dư Thiên An.

Thông tin trong tư liệu vô cùng ít ỏi, chỉ có một câu giới thiệu ngắn ngủn: “Thủ lĩnh Ban chỉ huy Càn Khôn”

Chiến Hàn Quân lấy thân phận hacker xâm nhập vào website của Ban chỉ huy Càn Khôn.

Nhưng mà, website đã bị vứt bỏ. Mấy chục năm không có đổi mới. Tài liệu bên trong máy chủ hoàn toàn trống rỗng.

Chiến Hàn Quân chỉ có thể suy đoán công dụng của Ban chỉ huy Càn Khôn này từ những bài viết rải rác trên website.

Màu sắc của cái trang web này, hoa văn, ngay cả kí hiệu chữ viết, cũng đều lộ ra hơi thở hắc ám. Rất rõ ràng, đây cũng không phải là một tổ chức chính đáng gì.

Chiến Hàn Quân lưu lại ảnh chụp màn hình của tất cả tài liệu trên trang web này, gửi cho Quan Minh Vũ. Tặng kèm thêm một tin nhắn qua đó: “Sắp xếp vài người lẻn vào nhà họ Chiến điều tra ký hiệu chữ viết phía trên.

Còn nữa, chú ý điều tra tin tức của Dư Niên”

Quan Minh Vũ gần như trả lời ngay lập tức: “Đã rõ”

Sau khi làm xong hết những thứ này thì sắc trời đã sáng rõ.

Chiến Hàn Quân bắt đầu hành trình bận rộn của một ngày mới.

Vội vàng ăn xong điểm tâm, lúc rời khỏi vườn hoa Nhật Lịch, trong lòng không khỏi bắt đầu thấp thỏm không yên.

Chiến Hàn Quân nhìn qua ba đứa trẻ, dốc sức gọi họ đến trước mặt, dặn dò: “Nếu như: gặp phải nguy hiểm thì khởi động hệ thống phòng vệ. Tụi con trốn xuống phòng ngầm dưới đất, tuyệt đối đừng ra ngoài. Buổi tối bố sẽ trở về.”

Chiến Quốc Việt gật đầu: “Dạ”

Vẻ mặt thối thối, nói: “Bản thân bố cũng phải chú ý an toàn đó”

Ánh mắt u oán rơi xuống đùi của Chiến Hàn Quân, dày dặn kinh nghiệm mà chất vấn: “Sao bố lại không tiến hành trị liệu khôi phục đôi chân này của mình? Chú Quan Minh Vũ nói, bác sĩ không có phán tử hình, rõ ràng là nó còn có hi vọng khôi phục lại. Là do bố từ chối trị liệu”

Chiến Hàn Quân nói: “Quá lãng phí thời gian”

Chiến Quốc Việt nói: “Nếu bố không đứng lên thì làm sao bảo vệ được cho vợ con và bố mẹ của bố?”

Chiến Hàn Quân giật mình!

Hơn nửa ngày sau vẫn chưa lấy lại tinh thần.

“Bố biết rồi”

Sau khi Chiến Hàn Quân rời khỏi vườn hoa Nhật Lịch thì vẫn luôn nghĩ đến Chiến Quốc Việt.

Bố mẹ ruột của anh đã không còn, anh nhất định phải bảo vệ cho vợ con thật tốt, anh không có lý do nào để không đứng lên.

“Diệp Phong, đến bệnh viện Á Châu”

“Vâng thưa tổng giám đốc” Giọng nói của Diệp Phong vui vẻ.

Anh ta cảm thấy vô cùng vui vẻ khi có thể cống hiến sức lực cho tổng giám đốc.

Bởi vì chiếc Rolls Royce vẫn còn đang sửa chữa nên Chiến Hàn Quân đã đổi sang một chiếc Hummer có độ an toàn cao hơn Lúc xe Hummer lái đến Á Châu, Chiến Hàn Quân nhìn thấy Nghiêm Linh Trang đang đỡ ông cụ Nghiêm đi ra ngoài từ trong một chiếc Mercedes cao cấp xa xỉ.

Con ngươi của Chiến Hàn Quân hơi co lại.

Trong lúc anh còn đang buồn bực từ khi nào mà nhà họ Nghiêm đã khôi phục lại được phong thái này. Thì nhìn thấy một người đàn ông đi ra từ chỗ ghế lái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play