Sau 1 tiếng đồng hồ.
Dư Nhân nhận thấy hệ thống theo dõi vị trí trên điện thoại di động của Nghiêm Linh Trang đang phát ra tiếng chuông báo động.
Nhưng khi anh ta tìm thấy chiếc điện thoại di động bị Nghiêm Linh Trang bỏ rơi trong vườn thì không thấy Nghiêm Linh Trang đâu.
Anh ta phải thừa nhận rằng mình đã bị Nghiêm Linh Trang bỏ rơi thành công.
Trên gương mặt tuấn tú hiện lên một nụ cười rạng rỡ: “Tốt lắm, Nghiêm Linh Trang, cô đã thành công thu hút sự chú ý của tôi. Đời này, cô đừng nghĩ thoát khỏi tôi”
Nghiêm Linh Trang thoát khỏi Dư Nhân, cảm thấy rất tự hào.
“Ngay cả sự vây khốn của Chiến Hàn Quân, tôi còn có ngày chạy thoát, huống chỉ là anh”
Nghiêm Linh Trang bắt một chiếc taxi và trở về nhà họ Nghiêm ở Yến Thành.
Sau khi, tài xế taxi đã đậu ở cửa, Nghiêm Linh Trang nói: “Chờ một chút, tôi vào lấy tiền.”
Sau đó quay đầu chạy về phía khu nhà họ Nghiêm.
“Ông nội, mẹ ơi! con về rồi Nghiêm Linh Trang vừa bước vào đại sảnh nhà họ Nghiêm, cô ấy sững sờ khi nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai và sang trọng đang ngồi trên ghế sô pha.
Dư Nhân đang ngồi trên ghế sô pha với một ấm trà trên bàn trà, ngửi mùi trà, hẳn là trà Long Tỉnh mà ông cô ấy coi trọng.
Dư Nhân mỉm cười nhìn cô ấy, đôi mắt sáng và rạng rỡ nhìn cô ấy trìu mến, đầy tình cảm.
Ngôn Tình Tổng TàiNghiêm Linh Trang loạng choạng suýt ngã xuống đất.
“Sao anh cứ lượn lờ không dứt?”
Dư Nhân co chân bắt chéo, như thể anh ta đang ở trong nhà của mình. Toàn thân thoải mái tự nhiên.
“Anh đã nói, em không thể thoát khỏi lòng bàn tay của anh”
Nghiêm Linh Trang đột nhiên cảm thấy phiền phức mà cô ấy gây ra có chút lớn. Lo lắng nhìn ông nội bên cạnh.
Chắc chắn, ông nội Nghiêm gương mặt ảm đạm. Tức giận mắng: “Lại đây, quỳ xuống”
Khuôn mặt ưa nhìn của Nghiêm Linh Trang bỗng nhăn hơn trái mướp đắng.
“Ông nội có người bên ngoài, ông có thể chừa cho cháu chút mặt mũi.”
Cô ấy bao nhiêu tuổi rồi, sao ông nội vẫn coi cô ấy như một đứa trẻ.
Dư Nhân với bộ dáng nhìn quen thuộc từ trước đến nay: “Tôi không phải là người ngoài”
Nghiêm Linh Trang trừng hẳn, “Khi nào thì thôi, bớt nói vài câu đi.”
Sắc mặt ông nội Nghiêm càng ngày càng lạnh, Nghiêm Linh Trang có thể thấy được hôm nay cô ấy khó tránh khỏi bị trừng phạt.
Cô ấy run rẩy quỳ trên mặt đất, ông lão tức giận nói: “cháu nói, mười ngày qua cháu đã ở nơi nào? cháu có biết ta lo lắng cho cháu như thế nào không? Cháu có biết vị trí của cháu…”
Nghiêm Linh Trang đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt mong đợi hiện lên trong mắt cô ấy.
Nhưng ông lão lại thay đổi lời nói, có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Chúng ta Nghiêm gia có chút sa sút, bởi vì cha cháu và anh trai cháu đều không có đầu óc kinh doanh. Còn cháu, rõ ràng là thiên tài kinh doanh, lại vì tình cảm mà khốn khổ. Các cháu một đám, có phải hay không cố ý để cho ông nội chết không nhắm mắt?”
Nước mắt của Nghiêm Linh Trang chảy xuống, cô rất xấu hổ, “Ông nội! cháu xin lỗi”
Nghiêm Linh Trang biết ông nội đã bỏ ra bao nhiêu công sức đối với cô ấy.
Từng đặt vào cô bao nhiêu hy vọng, giờ lại thết vọng bao nhiêu.
Trước kia, Nghiêm Linh Trang luôn vây quanh Chiến Hàn Quân, hoàn toàn không có nghĩ đến việc làm. Nhưng bây giờ, cô đã bị Chiến Hàn Quân đánh bầm dập khắp người, và những hy sinh khó quên đó giờ nhìn lại vô cùng ngây thơ.
Nghiêm Linh Trang dựng thẳng xương sống và nói rất thành thật: “Ông nội, ông yên tâm, cháu gái của ông nhất định sẽ làm vẻ vang nhà họ Nghiêm một lần nữa”