Cô muốn quên đi Chiến Hàn Quân.

Bởi vì vừa nghĩ tới anh, cô sẽ cảm thấy đau lòng đến mức khó mà thở nổi.

Dư Nhân bá đạo tuyên bố: “Cô đã vì anh ta mà chết một lần rồi. Mạng của cô coi như đã trả lại cho anh ta. Bây giờ, mạng của cô là của tôi, bởi vì tôi đã cứu cô.”

Nghiêm Linh Trang đã tập mãi thành quen với cái kiểu tự chủ trương một cách bá đạo của Dư Nhân, ban đầu cô còn mạnh miệng tranh luận với anh †a, cuối cùng mới phát hiện cô đã nói tới mức miệng khô lưỡi khô, anh ta vẫn sẽ làm theo ý mình như cũ.

Thế nên, đơn giản cứ mặc anh ta là xong chuyện.

Dư Nhân nói: “Đợi đến khi mọi việc trên tay tôi được giải quyết xong xuôi, khi ấy tôi sẽ mang cô về nhà”

Nghiêm Linh Trang có chút hoảng hốt, sao cái tên này lại bày ra dáng vẻ bắt cóc cô như thế chứ, Bây giờ cơ thế cô vẫn còn yếu, di động cũng đã làm mất rồi, trên người lại không có một xu dính túi, cũng không biết nên lén lút chạy đi như thế nào.

Nếu như cái tên này thật sự muốn mang cô rời khỏi Hà Nội, lúc ấy sợ rằng cô có kêu trời, trời cũng không biết kêu đất, đất cũng chẳng hay.

Nhìn thấy sắc mặt cô hơi khác thường, anh ta cười đến dịu dàng vô hại. Còn vươn tay ra xoa xoa tóc cô nói: “Cô yên tâm, tôi sẽ không bắt cóc cô. Sẽ để cho cô tự do vùng vẫy: “Tôi muốn về nhà” Nghiêm Linh Trang đột nhiên thốt lên một câu như thế.

“Được. Ngày mai tôi sẽ đưa cô về nhà. Thế nhưng, cô phải nhớ kỹ, bây giờ cô đã là người đàn bà của tôi, thế nên lúc tôi tới đón, cô phải đi theo tôi”

Nghiêm Linh Trang âm thầm nghĩ, chờ đến khi cô trở lại Hà Nội, nếu như cái tên này dám trở lại quấy rầy cô, cô sẽ gọi điện thoại báo cảnh sát, để cảnh sát bắt anh ta lại.

Dường như Dư Nhân nhìn ra được ý nghĩ nham hiểm của cô. Anh ta cười đến mức vô cùng tự tin nói: “Đừng có cố găng tìm cách thoát khỏi tôi làm gì, bởi vì cô thoát không nổi đâu Nghiêm Linh Trang thầm nghĩ, cái tên này quen sống trong nhung lụa rồi, từ nhỏ đến lớn đều trải qua cuộc sống vô lo vô nghĩ, áo đến thì đưa tay, cơm đến há mồm. Có lẽ là do bố mẹ anh ta nuông chiều thái quá, không chừng mực thỏa mãn mọi yêu cầu của anh ta, thế cho nên mới nuôi ra được cái tính cách tự coi mình thành tâm điếm của vũ trụ thế này cho anh ta.

“Chúng ta cứ chờ mà xem.” Cô kiêu ngạo nói.

Dư Nhân cười bảo: “Tôi rất thích sự cứng cỏi, mạnh mẽ này của cô.”

Sắp đến lúc chia ly, dường như Dư Nhân nghĩ tới điều gì, anh ta nhanh chóng đi tới trước ngăn kéo, lấy ra một cái di động, đưa cho Nghiêm Linh Trang dặn dò.

“Sau này dùng nó liên lạc với tôi.”

Nghiêm Linh Trang nhìn chiếc di động màu trắng kia, trên thân chiếc điện thoại di động này được có một phù hiệu rất lạ làm cho cô thoáng kinh ngạc. Cô đưa tay nhận lấy nó, lật qua lật lại nhìn một chút, hiếu kỳ hỏi: “Chiếc điện thoại này của hãng nào thế?”

“Không có nhãn hiệu, là do chúng tôi tự nghiên cứu, phát minh ra” Dư Nhân nói.

Nghiêm Linh Trang ngơ ngác nhìn anh ta, chiếc xe anh ta lái đã không có nhãn hiệu rồi, bây giờ đến cả cái di động cũng không có nhãn hiệu nốt. Sao anh ta lại dùng mấy thứ như người ngoài hành tinh từ trên sao hỏa rơi xuống thế này?

Để nghiệm chứng cho việc đây có phải là chiếc điện thoại do tên này nghiên cứu phát minh ra hay không, Nghiêm Linh Trang lập tức mở nó ra, xem xét từng linh kiện bên trong chiếc điện thoại. Lúc xem tới chip bên trong, sắc mặt của Nghiêm Linh Trang lập tức kinh sợ đến mức thay đổi.

Độ dày của con chip trong chiếc điện thoại này thế mà còn mỏng hơn một ít so với sản phẩm thông minh cao cấp của Á Châu.

Nếu như, Á Châu có được con chip như: vậy, nào phải sợ Chiến Bá Kiên áp chế?

Tia vui mừng chỉ kịp lóe lên trong mắt Linh Trang một cái rồi lập tức biến mất, từ nay về sau Chiến Hàn Quân và cô đã là người qua đường rồi.

“Con chíp này là công ty nào chế tạo thế?”

Nghiêm Linh Trang vô cùng hiếu kỳ. Dù sao thì trong nhận thức của cô, ngoại trừ Chiến Thị có thể sản xuất ra được loại chip bạc kia, căn bản không có công ty nào có thể vượt qua được vị trí hàng đầu của Chiến Thị trong lĩnh vực này.

Dư Nhân càng thêm khiếp sợ, không nghĩ tới anh ta tùy tiện nhặt được một người phụ nữ trên đường thôi, thế mà lại không khác nào nhặt được một báu vật. Người phụ nữ này không chỉ có thể chữa được chứng cuồng sạch sẽ và sợ máu của anh ta mà còn vô cùng thông minh nữa Bỗng nhiên anh ta nhào đến, nắm lấy tay Linh Trang, kích động nói: “Linh Trang, gả cho tôi đi. Cô muốn cái gì tôi cũng có thể cho cô hết”

Nghe vậy Nghiêm Linh Trang lập tức chết lặng.

Cô rút tay mình, nhanh chóng lắp xong chiếc điện thoại. Sau đó đưa điện thoại di động trả lại cho anh ta bảo: “Tôi nghi chiếc điện thoại di động của anh có sử dụng hệ thống định vị. Thế nên vì sự an toàn của bản thân, tôi sẽ không dùng nó đâu.”

Ánh mắt Dư Nhân nhìn cô lập tức tràn ngập sự tán thưởng: “Đây là di động do dòng tộc chúng tôi sản xuất, lắp đặt hệ thống định vị trong đó cũng là vì muốn bảo vệ an toàn cho chúng tôi”

Anh ta khởi động điện thoại, sau đó xóa đi một vài thông tin liên quan đến các thành viên trong dòng tộc, rồi đưa lại cho cô bảo: “Bây giờ bên trong chiếc điện thoại di động này chỉ còn thông tin về tôi, cô cứ yên tâm sử dụng đi”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play