Nghe cô nói thế, người đàn ông kia cười nói: “Hoá ra tôi lại cứu trúng một con sói mắt trắng. Để tôi nói cho cô biết, nếu không có tôi, cô chết lâu rồi”
Nghiêm Linh Trang sợ đến mức mặt mày xanh lét nhìn vào túi truyền dịch phía trên hỏi: “Anh cứ đứng vậy rồi truyền dịch cho tôi à? Tốt xấu gì thì cũng phải tìm cái gậy tre mà treo túi dịch lên chứ?”
*Tôi đích thân căm túi truyền cho cô, cô còn dám ghét bỏ tôi?” Người đàn ông cảm thấy khó mà tin nổi nhìn Nghiêm Linh Trang nói: “Cô có biết tôi là ai không?”
‘Vẻ mặt đó, thật không khác nào anh ta bỏ sức ra làm cho cô là vinh dự của cô vậy.
*Tôi không cần biết anh là ai. Trong mắt tôi, anh chính là người đã gây ra họa. Anh làm tôi bị thương thế nên anh phải phụ trách cho việc chữa trị vết thương cho tôi.”
Môi người đàn ông giật bày ra dáng vẻ vô cùng oan ức nói: “Rõ ràng là cô tự lao đầu vào xe tôi, còn va hỏng đèn xe tôi. Nếu buộc phải đền, thì cô phải là người đền bù cho tôi mới đúng”
Nghiêm Linh Trang nói: “Đòi tiền thì tôi không có, đòi mạng thì có một cái đây. Nếu anh muốn lấy thì cứ tự nhiên”
Người đàn ông nhìn khuôn mặt đã có chút hồng hào của cô, chẳng những không giận mà còn mỉm cười nói: “Tính toán một chút xem nhé, đèn xe của tôi cô đền không nổi. Thế nên cô cứ ở lại nhà tôi, giúp tôi chăm sóc hoa cỏ, cây cối, coi như bồi thường đi”
Nghiêm Linh Trang lập tức lên tiếng từ chối: “Tôi sẽ không chăm sóc mấy thứ hoa hoa cỏ cỏ kia giúp anh đâu, đèn xe của anh hết bao nhiêu tiền, tôi trả cho anh”
Người đàn ông nhíu mày: “Từ xưa đến nay chưa ai dám cò kè mặc cả với tôi đâu. Nhắc lại lần nữa, đèn xe của tôi, cô không đền nối.”
““Chớ có xem thường người khác như thế Nghe vậy người đàn ông lập tức giơ lên ba ngón tay, Nghiêm Linh Trang thấy thế cười nhạo nói: “Ba mươi củ?”
Người đàn ông lắc đầu.
*Ba trăm triệu?” Nghiêm Linh Trang kinh ngạc thốt lên: “Không phải chỉ là một chiếc xe bình thường thôi sao. Chỉ nhìn vào cái logo không khác gì con dế nhũi ấy, tôi còn không nhận ra được nó là xe do nước nào chế tạo.
Giá xe chắc gì đã đến ba trăm triệu, thế mà chỉ một cái đèn xe anh đã đòi của tôi ba trăm triệu, anh đang ăn cướp đấy à?”
Sắc mặt của người đàn ông trở nên rất khó coi: “Cô dám nói logo của chiếc xe tôi thích nhất giống con dế nhũi á?”
Nghiêm Linh Trang nói: “Thiết kế của thân xe còn giống dế nhũi hơn!”
Người đàn ông nhanh chóng thu lại ngón tay mình nói: “Được rồi, vậy cô cảm thấy nó trị bao nhiêu tiền?”
“Ba triệu rưỡi. Nhiều hơn thì đây không có.”
Người đàn ông hít vào một ngụm khí lạnh… cái đèn xe có giá hàng triệu đô của anh 1a lại bị hạ xuống cái mức giá bèo bọt kia ư, thật không muốn nói gì hết.
“Quên đi, không cần cô bồi thường nữa”
Người đàn ông có cảm giác bản thân rất thất bại.
Không biết ánh mắt của người phụ nữ này có bị làm sao không nữa, lẽ nào cô không thấy được chiếc xe mà anh ta yêu quý được làm từ
vật liệu đặc biệt sao?.
ngôn tình hay“Này, tôi thấy hơi đói, có gì ăn không?”
Nghiêm Linh Trang đói bụng đến mức phát hoảng.
Người đàn ông lập tức hướng ra phía ngoài hô một tiếng: “Bà Hoa ơi”
Một bà già có thân hình mập mạp, tóc xoăn bước vào.
Bà ta đi tới trước mặt người đàn ông, vẻ mặt rất là cung kính, ngữ khí càng thêm cung kính hỏi: “Cậu chủ có gì sai bảo?”
Nghiêm Linh Trang ngờ vực nhìn chăm chằm vào cặp chủ tớ này, cô luôn cảm thấy người đàn ông này ngoài vẻ bề ngoài đẹp đế vô hại ra thì chẳng còn gì. Hơn nữa anh ta còn biết đối xử tốt với người khác, đáng lẽ ra bà giúp việc này không nên e ngại anh ta đến mức độ như vậy mới đúng.
Thế nhưng thân thể bà ta lại căng ra như dây đàn. Rõ ràng là rất sợ bản thân mình sơ ý nói sai.
“Cô này đói bụng rồi, bà đi nấu cho cô ấy ít đồ ăn ngon một chút”
“Vâng”
Sau khi bà cụ kia rời đi, Nghiêm Linh Trang nhìn chằm chẵm vào khuôn mặt người đàn ông, nói: “Hình như bà ấy rất sợ anh”
Người đàn ông cầm một quả táo ở bên cạnh lên nhét vào trong miệng, rõ ràng là một động tác không có hình tượng, thế nhưng rơi vào trong tay anh ta lại biến thành vô cùng tao nhã tự phụ.
“Cô không sợ tôi à?” Anh ta không trả lời mà hỏi ngược lại cô.
Trên đời này người sợ mình anh ta thấy nhiều rồi, chỉ chưa thấy người không sợ anh ta thôi.