Bọn nhỏ khóc đến tan nát cõi lòng.

Phong Mang bất đắc dĩ, chỉ có thể quyết tâm ôm ba đứa nhỏ vào trong ngực, giữ chặt lấy chúng.

Anh Nguyệt nhìn bóng lưng quyết tuyệt rời đi của Linh Trang, cảm thấy vô cùng chua xót.

Cô ấy xoay người bước nhanh vào phòng khách “Anh, tại sao anh nhất định phải bức ép chị ấy đến đường cùng như thế?” Anh Nguyệt đứng trước mặt Chiến Hàn Quân, cảm nhận được sự đau đớn đăng cay của Linh Trang, nước mắt của cô ấy cũng không nghe lời mà lăn xuống.

Chiến Hàn Quân chậm rãi ngẩng đầu lên, Anh Nguyệt lập tức thấy được sự đau đớn tràn ngập đáy mắt kia, có chút kinh ngạc.

“Anh Nguyệt, là anh phụ cô ấy. Thay anh chăm sóc cô ấy thật tốt nhé.” Chiến Hàn Quân trầm thấp nói.

“Anh à, không phải anh vẫn luôn rất yêu chị Linh Trang sao? Em không tin anh thật sự không còn yêu chị ấy. Anh nói cho em nghe xem, có phải anh có chuyện gì khó nói không?”

“Không có.

Sao Chiến Hàn Quân lại không biết, Anh Nguyệt và Linh Trang là bạn thân không có gì giấu nhau. Nếu anh để cho Anh Nguyệt cảm thấy được anh có chút bất thường. Như vậy phiền phức mà anh gặp phải vĩnh viễn sẽ không được giải quyết.

Anh Nguyệt rất tuyệt vọng nhìn Chiến Hàn Quân: “Đàn ông các anh đều là kẻ bạc tình bạc nghĩa” Sau đó giận đùng đùng đi ra ngoài.

Phong Mang ôm ba đứa nhỏ vào nhà, đứa nào đứa nấy đều khóc đến mức chết đi sống lại.

Nắm đấm trắng trẻo, nhỏ nhắn của Thanh An lập tức nện lên người Chiến Hàn Quân không ngừng khóc: “Bố ơi, cô hộ lý là mẹ mà.

Sao bố lại không cần mẹ nữa?”

Năm đấm của đứa nhỏ như sấm to mưa nhỏ, chẳng có bao nhiêu sức lực. Thế nhưng khi đánh trúng Chiến Hàn Quân đang thương tích khắp người, lại khiến anh đau đớn không thôi, “Mẹ không ngoan. Bố chỉ muốn trừng phạt mẹ một quãng thời gian thôi. Đợi đến lúc mẹ ngoan rồi, bố sẽ đón mẹ trở về-”

Bọn nhỏ lập tức ngừng gào khóc hỏi: “Có thật thế không?”

Chiến Hàn Quân nói: “Thế nhưng các con phải giúp bố giữ bí mật này, nghe không?”

“Vâng”

Cuối cùng tiếng khóc của bọn nhỏ cũng ngừng lại.

Sau khi Nghiêm Linh Trang rời khỏi vườn hoa Nhật Lịch, cô hoảng hốt vội vã chạy trên đường lớn.

Thất tình khiến cô đau khổ, nỗi đau còn ghê gớm hơn so với việc dùng dao găm cắt da cắt thịt gấp trăm lần ngàn lần Cô có cảm giác bản thân mình sắp không chịu đựng nổi đau đớn như vậy nữa rồi, chỉ muốn nhanh chóng tìm được cách thoát khỏi sự đau đơn này.

Giây phút ấy, cô nghĩ đến cái chết.

Một chiếc xe xa xỉ hào nhoáng đang lao  tới như bay.

Chiếc xe cũng như Nghiêm Linh Trang, lượn qua lượn lại trên đường lớn.

*Tránh ra” Lúc người đàn ông ngồi ghế tài xế phát hiện ra phía trước đầu xe mình có một người phụ nữ đang lảo đảo, lập tức giãm phanh, vừa gấp gáp hô lên, mồ hôi lạnh chảy ra ướt sũng cả người anh ta.

Tuy rằng ở trong mắt anh ta mạng người chỉ như giun dế, nhưng chứng sạch sẽ quá độ bị di truyền khiến anh ta rất ghét việc xe mình đụng trúng người phụ nữ xa lại kia rồi dính máu người ta.

Nhưng tốc độ xe của anh ta quá cao, khoảng cách lại gần như vậy có hô và phanh cũng không còn kịp nữa Bỗng nhiên Nghiêm Linh Trang dừng chân, xoay người lại, nhìn thấy chiếc xe đang lao về phía mình, khóe môi cô chợt hiện lên nét cười được giải thoát.

““Rầm!”

Người đàn ông phanh gấp, nhưng đầu xe vẫn va phải Nghiêm Linh Trang hất văng cô ra ngoài.

“Muốn chết cũng đừng có tìm tôi chứ”

Người đàn ông ngồi yên ở chỗ ngồi dành cho tài xế, hé ra khuôn mặt tuấn tú to bắng lòng bàn tay, lộ ra nét đẹp quyến rũ, phong lưu.

Sau đó anh ta đẩy cửa xe ra, một đôi giáy thể thao màu trắng phiên bản giới hạn nhẹ nhàng đáp đất.

Anh ta đi tới trước mặt Nghiêm Linh Trang, thân thể Nghiêm Linh Trang cuộn lại như con tôm vì đau đớn. Người đàn ông đó đưa tay ra đặt trước mũi cô, thăm dò hỏi một câu: “Chưa chết à?”

Nghiêm Linh Trang suy yếu mở mắt ra, nhìn thấy thiếu niên ở trước mắt mình, khuôn mặt vô cùng quyến rũ, tuấn tú kia như trùng điệp lên khuôn mặt Chiến Hàn Quân.

“Anh ơi…” Cô yếu ớt nỉ non.

“Bảo vệ chính mình cho tốt, em đi đây” Nói xong, cô liền chậm rãi nhắm mắt lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play