*Thế nhưng em cảm thấy, anh ấy càng không cần em, em càng phải cố sống cho thật tốt. Bới vì em muốn nói cho anh ấy biết, không có anh ấy em vẫn sống khỏe” Anh Nguyệt khẽ thì thầm.

Thái độ xử lý khi thất tình của cô ấy và Nghiêm Linh Trang không hề giống nhau, Anh Nguyệt quyết tâm nén lại hết thảy đau khổ, tiếp tục chống đỡ, ngụy trang sao cho người khác thấy cuộc sống của mình vẫn trôi qua êm đẹp. Ngôn Tình Sủng

Đúng là kiểu người đến chết vẫn sĩ diện.

Còn Linh Trang lại khác, có lẽ cô đã quá tin tưởng vào mối quan hệ này, thế cho nên cô không tin chuyện Chiến Hàn Quân không yêu cô. Cô muốn tất cả các thủ đoạn, để xé rách lớp ngụy trang của Chiến Hàn Quân xuống.

Thế nhưng loại người tin tưởng vào chuyện tình cảm đến mức ăn sâu vào xương như Linh Trang thế này, một khi tình cảm tan vỡ, tốn thương mà cô phải chịu sẽ nặng nề hơn Anh Nguyệt rất nhiều.

Bởi vì cô đã yêu đến mức không giữ lại gì “Anh Nguyệt, chị sẽ không rời khỏi anh trai em. Trừ khi chị chết” Cô nằm trên ghế sa lông, hai con mắt trừng trừng nhìn lên trần nhà, kiên định nói.

Anh Nguyệt thay đổi không được suy nghĩ của Linh Trang, cũng chỉ có thể thuận theo ý cô: “Chị Linh Trang, cái chiêu tuyệt thực cũng không có tác dụng gì, chị còn chiêu nào khác không?”

Nghiêm Linh Trang như đạn bản ngẩng phắt dậy khỏi ghế sa lông, đáy mắt xẹt qua nét tinh ranh: “Chị phải tìm mấy thiên thần đến hỗ trợ rồi”

Anh Nguyệt lập tức tỉnh ngộ hỏi: “Chị đang nói đến mấy bé Thanh Tùng à?”

Nghiêm Linh Trang gật đầu.

Vườn hoa Nhật Lịch.

Chiến Anh Nguyệt và Nghiêm Linh Trang lập tức lên kế hoạch đến vườn hoa Nhật Lịch, thế nhưng sau khi nhìn thấy giấy thông báo chi phí thanh toán của người sử dụng, Anh Nguyệt lại không nhịn được phải thở dài.

Nghiêm Linh Trang biết Anh Nguyệt tiếc chuyện tiền nong. Dù sao thì bây giờ Anh Nguyệt đã không còn được nhà họ Chiến hỗ trợ về mặt tài chính, lại không có nguồn kinh tế mới, đang sống trong cảnh giật gấu vá vai.

Linh Trang nhìn con đường cao tốc dài bất tận không điểm kết thúc trên quãng đường từ vườn hoa Nhật Lịch đến Hà Nội, yên lặng thở dài.

“Nhà người có tiền sao thích xây biệt thự ở mấy cái vùng ngoại ô này thế không biết.

Chẳng lẽ bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới giá vé để về được nhà à?”

Anh Nguyệt bật cười: “Chúng ta là mấy cô tiểu thư nghèo, trên người không có lấy một xu dính túi nên mới thấy đau lòng về chút tiền xe này. Bọn họ là giai cấp tư sản, trong đầu bọn họ sẽ không có khái niệm thiếu tiền đâu”

Linh Trang lại thở dài nói: “Tình yêu giữa giai cấp tư sản và giai cấp vô sản thật đáng thương. Không đúng, là giai cấp vô sản chúng †a theo đuổi tình yêu với giai cấp tư sản mới đáng thương”

Linh Trang lấy tấm thẻ bạch kim từ trong túi ra, đưa cho Anh Nguyệt và nói: “Đây là thẻ anh trai em đưa cho chị. Em không cần tiền của anh ấy, không có nghĩa là chị không cần.

Em cầm đi, sáng mai rút hết số tiền có trong đó ra. Chị dùng tiền của anh ấy theo đuổi anh ấy, không tin anh ấy không đau lòng tiền của mình”

Chiến Anh Nguyệt cầm lấy tấm thẻ trong tay, lắp bắp nói: “Chị nói xem, lần này anh trai em tuyệt tình với chị như thế. Liệu tấm thẻ này có còn giá trị hay không đây?”

Sắc mặt Nghiêm Linh Trang cứng lại: “Nếu như anh ấy dám làm chuyện tuyệt tình đến thế… Chị sẽ…” Cô khế cắn môi, không thèm đến xỉa gì tiếp tục nói: “Chị sẽ mang theo ba đứa bé cao chạy xa bay, để cho anh ấy làm người già neo đơn.”

”A cô út”

Bé Thanh An năm nhoài trên ban công tầng hai của vườn hoa, thò cái đầu nhỏ ra ngoài, ngọt ngào gọi.

Anh Nguyệt và Linh Trang nhìn thấy bảo bối Thanh An, cảm thấy vô cùng vui mừng.

“Bé Thanh An!”

Hai người nhanh chóng chạy đến cửa lớn của vườn hoa Nhật Lịch. Thế nhưng hai người vừa mới chạy đến cửa ra vào của vườn hoa, lập tức thấy được của đã bị khóa. Bọn họ.

không thể vào được.

Bé Thanh An, Chiến Quốc Việt và bé Thanh Tùng cũng vội vã chạy đến.

*Mở cửa ra” Anh Nguyệt nói.

Lúc Chiến Quốc Việt nhìn thấy Nghiêm Linh Trang, thân thể bé nhỏ khẽ run lên. Sắc mặt cậu bé có chút giận dỗi, mang theo giọng điệu chất vấn nói: “Những ngày qua cô đã đi đâu thế? Tại sao lại không trở lại?”

Nước mắt Linh Trang rơi lã chã, vừa khóc vừa nói: “Quốc Việt, cô không về được. Bố cháu không cần cô nữa rồi”

Bé Thanh Tùng và bé Thanh An có chút u oán nhìn Linh Trang, bé Thanh Tùng nói: “Cô hộ lý à, bố cháu không cần cô nữa, cô đến từ đâu thì về lại đó đi”

Bé Thanh An cũng gật đầu bảo: “Cháu sẽ rất cảm ơn cô.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play