Chiến Hàn Quân từ thang máy dưới hầm để xe đi thẳng lên tầng chín. Sau đó anh ngồi ở trước cửa sổ sát đất, quan sát ngoài cửa chính của Á Châu. Đám đông còn chưa tan hết, hiển nhiên Linh Trang vẫn chưa rời đi.

Chiến Hàn Quân nhíu mày, những lời của đám người ô hợp kia vô cùng chướng tai. Anh hi vọng Linh Trang rời khỏi đây sớm một chút để tránh tốn thương lòng tự trọng.

Nghiêm Linh Trang đứng ở cổng của Á Châu, giống như một con thú bông bị chủ nhân vứt bỏ. Ngơ ngác đứng ở đó. Không có linh hồn, không hề có sức sống.

Rất lâu sau đó… Đám đông tản đi hết, Nghiêm Linh Trang mới như hồn bay phách lạc rời khỏi Á Châu Chiến Hàn Quân giật cà vạt như gông cùm xiềng xích của mình ra, làm như thế thì anh mới thấy dễ thở hơn một chút.

Lật tài liệu ra, thế nhưng trong đầu toàn là khuôn mặt oán hận không cam lòng kia của Nghiêm Linh Trang, Chiến Hàn Quân buồn bực khép tài liệu lại, tựa đầu vào xe lăn ở sau lưng, cáu kỉnh gọi: “Quan Minh Vũ”

Quan Minh Vũ nơm nớp lo sợ đi đến: “Tổng giám đốc có gì dặn dò ạ?”

“Có cách nào khiến cho Nghiêm Linh “Trang không còn hi vọng với tôi không. Tôi không muốn nhìn thấy chuyện như hôm nay xảy ra lần nữa”

Vẻ mặt Quan Minh Vũ khó xử: “Tổng giám đốc, tính tình này của cô Nghiêm là do anh dạy dỗ mà ra. Châm ngôn của tổng giám đốc chính là gặp phải khó khăn thì vượt khó tiến lên. Muốn ngăn cản cô Linh Trang làm phiền anh, e là chỉ có thể ra chiêu tàn nhẫn”

Quan Minh Vũ lén nhìn trộm tổng giám đốc: “Chỉ sợ tổng giám đốc cũng không nỡ đối xử với cô ấy như vậy?”

Chiến Hàn Quân nói: “Nói đi!”

“Cách chữa trị thất tình tốt nhất chính là bắt đầu một tình yêu mới. Nếu như cô Linh Trang có thể thích một người đàn ông khác thì nhất định sẽ không dây dưa với tổng giám đốc nữa.

Quan Minh Vũ còn muốn nói thêm vài câu, nhưng mà nhìn thấy ánh mắt u ám như muốn ăn thịt người của tổng giám đốc quét sang đây thì miễn cưỡng nuốt hết những lời muốn nói ra ngoài vào trong miệng lại “Còn có cách nào khác không?” Chiến Hàn Quân hỏi.

Quan Minh Vũ không có kinh nghiệm yêu đương, tất cả kinh nghiệm yêu đương trong đầu đều là nghe đồn, hơn nữa nghe cũng khá ít, may mà có đầu óc linh hoạt, có thể suy một ra ba.

“Nếu như tổng giám đốc không muốn để cô Linh Trang yêu đương với người đàn ông khác thì còn một cách nữa, chính là tổng giám đốc tìm người để yêu đương, khiến cho cô Linh Trang hết hi vọng”

Chiến Hàn Quân luôn cảm thấy đó là một chiêu cay độc, nhưng mà bản thân anh cũng không nghĩ ra được cách nào hay hơn. Anh nói: “Sắp xếp cho tôi một người bạn gái thích hợp trước khi Nghiêm Linh Trang xuất hiện trước mặt tôi”

Quan Minh Vũ nói: “Vâng”

Rời khỏi văn phòng của tổng giám đốc, Quan Minh Vũ lấy khăn tay ra, lau sạch mồ hôi trên trán.

Bảo vệ ở cửa đã đổi thành Phong Mang và Lâm Miên, nhìn thấy bộ dạng như vừa chạy thoát khỏi cướp của Quan Minh Vũ, Lâm Miên không nhịn được chế nhạo nói: “Anh Quan Minh Vũ, tổng giám đốc đã giao nhiệm vụ gì cho anh mà khiến anh bị dọa thành dáng vẻ buồn tiểu này vậy?”

Quan Minh Vũ liếc mắt khinh bỉ nhìn anh ấy: “Tổng giám đốc bảo tôi tìm phụ nữ cho ổng”

Phong Mang và Lâm Miên tròn mắt nhìn nhau, liên tưởng đến chuyện xảy ra với tổng giám đốc gần đây, bộ não siêu mạnh mẽ của hai vị lập tức đoán ra mục đích mà tổng giám đốc tìm phụ nữ.

“Cái đề xuất ngu xuẩn như thế này chỉ có thể do anh nghĩ ra” Phong Mang nói.

“Đừng có ngồi đó mà châm chọc, tranh thủ thời gian nghĩ giúp tôi, phải đi đâu để tìm một người bạn gái thích hợp cho tổng giám đốc đây?”

Phong Mang nhún nhún vai, vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ: “Khó.”

Lâm Miên nói: “Người phụ nữ này, ít nhất phải thỏa mãn hai điều kiện. Thứ nhất, tổng giám đốc nhìn thấy cô ta sẽ không bị nôn mửa, còn phải có hảo cảm với cô ta thì mới có thể biểu diễn tiết mục thân mật với cô ta được. Thứ hai, còn phải đảm bảo người phụ nữ này sẽ không si mê tổng giám đốc. Theo tôi thấy, sẽ không có người phụ nữ nào phù hợp với cả hai điều kiện này cả”

Quan Minh Vũ ủ rũ cúi đầu: “Xong rồi, chuyện này là do tôi tự đào hố chôn mình rồi”

Phong Mang và Lâm Miên cười trên nỗi đau của người khác: “Bây giờ anh vẫn nên cầu nguyện cho cô Linh Trang không đến tìm tổng giám đốc nhanh như vậy đi”

Quan Minh Vũ nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng ném ánh mắt tà ác sang nơi đối diện văn phòng tổng giám đốc ~ văn phòng luật sư.

Đó là văn phòng mới mà anh ta đặc biệt sắp xếp cho Diệp Phong.

Phong Mang và Lâm Miên đổ mồ hôi lạnh thay cho Diệp Phong.

Đột nhiên Quan Minh Vũ giơ tay kiểu hoa lan lên, bước đi một cách đỏng đa đỏng đảnh vào trong văn phòng của Diệp Phong.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play