‘Sắc mặt Anh Nguyệt xuất hiện một chút phẫn nộ, xúc động: “Do bố cả, nếu ông ấy không tự ý muốn làm mai cho em thì một kẻ cặn bã như Điền Cốc Nông làm sao có thể vào được biệt thự chứ?”

Nhớ lại cảnh bản thân thiếu chút nữa bị Điền Cốc Nông làm nhục, Anh Nguyệt càng tức sôi máu: “Thăng chồng tương lai bố chọn cho em rõ ràng là một kẻ vô sỉ”

Nói xong, nước mắt của cô ấy cũng rơi xuống: “Anh ơi, vì sao bố lại đối xử với em như: vậy?”

Chiến Hàn Quân im lặng thật lâu mới nói lời thấm thía: “Đại khái là vì anh với em đều không phải là con ruột do họ sinh ra” Anh dừng một chút rồi nói tiếp: “Mẹ không có khả năng sinh con”

Anh Nguyệt kinh ngạc, phỗng ra như tượng gỗ.

“Anh nói sự thật này cho em biết, là mong em đừng kỳ vọng quá cao vào tình cảm gia đình này nữa, nếu không sự thật tàn khốc sẽ làm trái tim yếu ớt của em chịu không nổi đâu.”

Trên mặt Chiến Anh Nguyệt đầy vẻ buồn bã, cô ấy lắp bắp nói: “Thì ra em không phải con gái ruột của họ”

Chiến Hàn Quân vẫn dửng dưng như: thường: “Nhưng em vẫn là em gái của anh và Linh Trang, nên em đừng xem nhẹ bản thân.”

Anh Nguyệt cảm động, hai mắt cô đẫm lệ: “Anh hai!”

Chiến Hàn Quân nói: “Sau này em phải học cách tự bảo vệ mình. Đừng để chị Linh Trang lo lắng cho em nữa”

Anh Nguyệt yên lặng cúi đầu xuống: “Chị Linh Trang vì em mà bị ngã xuống lầu, đánh tên biến thái kia, còn gánh tội thay cho em…cả đời này em không biết nên lấy gì để báo đáp chị ấy!”

Cô bỗng nghĩ cái gì đó, trong ánh mắt hiện lên một tia sáng kỳ lạ: “Anh yên tâm đi. Trong buổi thẩm vấn sắp tới, em sẽ nhận tất cả lỗi vào mình, như vậy chị Linh Trang vô tội và sẽ được thả ra rồi”

Chiến Hàn Quân nhìn cô ấy, cười một tiếng: “Chị Linh Trang của em không uống công thương em rồi. Nhưng mà, em không cần làm bất cứ chuyện gì cả, anh tự có cách bảo vệ hai người an toàn.”

Anh Nguyệt giật mình, sững người.

Chiến Hàn Quân lại nói tiếp: “Linh Trang nhận hết tội lên mình chỉ đơn giản là hi vọng em sẽ luôn luôn sống một cuộc đời không buồn không lo. Mà chuyện này, cũng là mong đợi của anh dành cho em.”

“Anh Nguyệt, đừng phụ lòng tin của anh chị”

Anh Nguyệt nức nở nói: “Em biết rồi, anh trai”

Chiến Hàn Quân gật đầu. Không biết anh nghĩ đến cái gì, sắc mặt bỗng nhiên trở nên ảm đạm.

“Anh Nguyệt, anh không có cha mẹ ruột.”

Anh Nguyệt hơi ngẩn ra…

Cô ấy có thể cảm nhận được lúc anh mình nhắc đến cha mẹ ruột, toàn thân anh đều bao phủ sự buồn đau.

*Em có muốn gặp cha mẹ ruột của mình không? Anh không mong em giống như anh, giữ lại những tiếc nuối không đáng”

Chuyện này rất đột ngột, Anh Nguyệt chưa bao giờ suy nghĩ về vấn đề này. Cô ấy ngẩn ngơ tại chỗ, cuối cùng lắc đầu.

Chiến Hàn Quân bèn đáp: “Một ngày nào đó em muốn gặp họ, hãy nói cho anh biết”

“Vâng?

Chiến Hàn Quân lập tức rời đi.

Con ngươi ầng ậng nước của Anh Nguyệt bắt đầu dấy lên những gợn sóng.

“Anh hai!” Anh Nguyệt bỗng lảo đảo đuổi theo anh đi ra, gào khóc: “Nếu cả bố mẹ cũng không thương em, sao anh lại tốt với em như thế?

Chiến Hàn Quân không quay đầu lại, gian nan nói: “Anh là người kinh doanh, anh xem em như em gái ruột của mình mà che chở hai mươi mấy năm, hai mươi mấy năm tâm huyết, bỏ cũng tiếc lắm!”

“Cảm ơn anh, anh trai” Anh Nguyệt cười tươi như hoa.

“Không cần”

Chiến Hàn Quân vừa đi thì bà cả lại tới.

Nhìn thấy Anh Nguyệt, bà ta thân mặt hiền từ đến kỳ lạ: “Anh Nguyệt à”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play