Chiến Anh Nguyệt nổi điên hét lớn: “Sao con biết được. Con đang ngồi ở trong nhà, vừa bước ra đây thì tự dưng bị gán cho cái tội này.

Dù sao chuyện này không có tí quan hệ nào với con cả.”

Khi Chiến Hàn Quân và Nghiêm Linh Trang vừa đến Phong Nguyệt Tiểu Trúc thì Anh Nguyệt bổ nhào vào trong lòng Nghiêm Linh Trang.

“Chị Linh Trang, bọn họ nghỉ ngờ chúng ta giết Điền Cốc Nông”

Nghiêm Linh Trang tỏ ra bất ngờ nói: “Ăn có thể ăn bậy nhưng không thể nói bậy được đâu. Nói sai sẽ phải chịu trách nhiệm về lời nói của mình đấy”

Chiến Hàn Quân nhíu nhíu mày: “Có chứng cứ gì không?”

Điềm Ngọc Mễ nói: “Theo như camera ghi lại được, sáu giờ năm mươi phút tối qua em trai tôi đến Phong Nguyệt Tiểu Trúc, không bao lâu sau thì cô Linh Trang cũng đến đây.

Sáng nay, khi cô Trang đã đi rồi, chúng tôi đến Phong Nguyệt Tiểu Trúc thì tìm thấy em trai tôi đang bị thương. Tối hôm qua chỉ có cô Anh Nguyệt và cô Linh Trang ở đây, không phải bọn họ làm em trai tôi bị thương thì còn ai được nữa?”

Chiến Bá Kiên bỗng nói một câu đầy ẩn ý “Chiến Anh Nguyệt là một đứa con gái chân yếu tay mềm, sao có thể làm thương tổn đến một người khỏe mạnh, cường tráng như Điền Cốc Nông được? Mà Nghiêm Linh Trang lại là người tập võ, chắc chăn là cô ta rồi chứ gì nữa”

Mặc dù Chiến Anh Nguyệt là đứa con gái nuôi của Chiến Bá Kiên, ông ta rất ghét cô ấy nhưng cô ấy vẫn còn giá trị có thể lợi dụng được, đương nhiên Chiến Bá Kiên nhất định sẽ tìm cách để bảo vệ Chiến Anh Nguyệt.

Bây giờ ông ta đã chạm vào vảy ngược của Chiến Hàn Quân, thành công khiêu khích được Chiến Hàn Quân làm cho chút tình cảm bố con ít ỏi của Chiến Hàn Quân nát vụn chỉ trong chốc lát.

Chiến Hàn Quân lạnh lùng nhìn chăm chăm vào Chiến Bá Kiên, hai bố con nhìn nhau, đối chọi gay gắt. Chiến Bá Kiên chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt sắc bén như vậy của Chiến Hàn Quân bao giờ.

Ánh mắt kia như  một thanh đao sắc nhọn, có thể cắt đứt được mọi thứ trên thế gian này.

Cuối cùng Chiến Bá Kiên đã hiểu được, ông ta mà làm Nghiêm Linh Trang bị liên lụy, kéo cô xuống nước theo thì nhất định tình cảm của Chiến Hàn Quân và ông ta sẽ không còn gì cả.

Chiến Hàn Quân lạnh lùng cười: “Bố không phải là đứa trẻ con ba tuổi, tất nhiên sẽ biết được rằng pháp luật cần băng chứng chắc chắn. Nói mấy lời đặt điều không có chứng cớ kia chỉ làm lãng phí thời gian của người thi hành công vụ mà thôi”

Lời phê bình sắc bén này làm cho Chiến Bá Kiên mất mặt không còn gì “Cơm thừa của tối qua đang để ở chỗ nào?” Chiến Hàn Quân đổi phương thức điều tra làm cho Chiến Bá Kiên cảm thấy hơi hoảng.

Bữa tối của Phong Nguyệt Tiểu Trúc là do đại viện Ngô Đồng cung cấp. Ngày hôm qua, vì muốn để cho Điền Cốc Nông và Chiến Anh Nguyệt xảy ra cái gì đó với nhau nên ông ta đã bỏ chút đồ vào trong thức ăn.

Nhưng mà bữa tối đã được người của ông †a xử lý sạch sẽ rồi, trong khi đó bình rượu kia lại không cánh mà bay.

Nhắc đến bữa tối, Chiến Anh Nguyệt lập tức tức giận nói: “Anh, thức ăn tối qua có vấn đề, lúc em ăn xong thì cơ thế không còn chút sức lực nào cả.”

Chiến Bá Kiên bắt được cơ hội, bắt đầu dồn toàn bộ mồi lửa vào Nghiêm Linh Trang: “Nếu Chiến Anh Nguyệt thấy không thoải mái vậy thì càng không có khả năng hành hung Điền Cốc Nông được!”

Chiến Hàn Quân dùng ánh mắt hung dữ độc ác nhìn Chiến Bá Kiên, ông ta đã nhiều lần muốn hại Nghiêm Linh Trang, đã chọc anh nổi giận ngập trời.

“Bố, bố đã bỏ thứ gì vào trong bữa tối của em ấy vậy?”

Chiến Bá Kiên tức giận hét lên: “Hàn Quân, mày đừng có ngậm máu phun người.”

Chiến Hàn Quân nói: “Phương pháp suy luận thế này không phải là bố dạy con sao?”

Chiến Bá Kiên không ngờ rằng, một khi Chiến Hàn Quân quyết định phản đòn lại làm cho người khác khó mà chống lại nổi, quả là một người có tài ăn nói.

“Hừ”’ Chiến Bá Kiên ngại quá hóa giận nói: “Không có chứng cứ thì đừng nói lung tung”

“Bố biết vậy là tốt rồi” Chiến Hàn Quân lạnh lùng đáp.

Chiến Bá Kiên: “…”

Cảnh sát đến rất nhanh, sau khi thu thập bằng chứng xong thì đưa Nghiêm Linh Trang và Chiến Anh Nguyệt về đồn cảnh sát.

Nghiêm Linh Trang không muốn Chiến Anh Nguyệt chịu khổ bèn nói với cảnh sát: “Cảnh sát, tối hôm qua Anh Nguyệt ăn cơm.

xong thì ngủ mê mệt suốt đêm, cái gì con bé cũng không biết, tôi đi một mình là được ri “Chị Linh Trang?” Hai mắt của Chiến Anh Nguyệt ròng ròng nước mắt.

Linh Trang thấp giọng nói: ‘Anh Nguyệt, hai chúng ta không cần thiết phải đi hết đến đó”

Chiến Hàn Quân cảm thấy rất đau lòng cho cô.

Linh Trang tự nguyện một mình gánh chịu tất cả, đây là điều anh cảm thấy rất bất ngờ.

Nghiêm Linh Trang đến trước mặt anh, nhẹ nhàng an ủi: “Anh, đừng lo lẳng cho em”’ Chiến Hàn Quân vô cùng đau lòng nói: “Tại sao?”

Cả quá trình Nghiêm Linh Trang đều không hề thanh minh cho mình, đơn giản chỉ là muốn gánh chịu tai họa thay cho Chiến Anh Nguyệt.

Anh rất khó hiểu, tại sao cô lại giúp đỡ Chiến Anh Nguyệt mà lại không để ý anh đang rất đau khổ?

Nghiêm Linh Trang nhìn thấy đôi mắt của Chiến Hàn Quân đầy tơ máu, biết rằng bây giờ anh đang rất khó chịu, rất đau lòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play