Điền Cốc Nông thắc mắc hỏi: “Chị ơi, làm sao chị biết cha con Chiến Bá Kiên và Chiến Hàn Quân có hiềm khích với nhau?”

Điền Ngọc Mễ cười bí hiểm: “Chuyện này 7 gắng hết sức khiến cho Chiến Anh Nguyệt yêu em em đừng quan tâm. Sau này em cứ: là được, chị sẽ cho em lợi ích to lớn”

Điền Cốc Nông sờ cảm cười nham hiểm “Không phải chỉ là tán gái thôi sao? Em rất giỏi việc này”

Vào buổi tối, Chiến Anh Nguyệt ở căn Phong Nguyệt Tiểu Trúc của mình.

Người giúp việc chuẩn bị bữa tối cho cô ấy. Bữa cơm tối nay hơi khác so với những lần khác, không có canh nhưng có một chai rượu đỏ Lafite đặc biệt.

Chiến Anh Nguyệt cầm rượu đỏ lên nhìn, là rượu đỏ Lafite 1887. Cô ấy cười nói: “Rượu đỏ đắt tiền như vậy nên gửi cho vườn Hương Đỉnh. Anh trai và chị dâu vừa tiểu biệt thắng tân hôn nên cần uống chút rượu để bồi đắp tình cảm”

Sau đó cô ấy đưa chai rượu đỏ vào tay một người giúp việc họ hay gọi là bà Hoa: “Mang sang kia ạ”

Tại vườn Hương Đỉnh.

Chiến Hàn Quân đã sắp xếp một bữa tối hoành tráng dưới ánh nến trong đình ở phía sân sau. Những bông hoa hồng sặc sỡ kết thành hai hình trái tim băng hoa Bên trong và bên ngoài là những ánh nến rực rỡ vây lấy những đóa hoa bên trong.

Gian đình được phủ một tấm rèm màu hồng lãng mạn, tạo thành một không gian càng riêng tư, thân mật hơn, càng thêm mập mờ.

Chiến Hàn Quân mặc một bộ vest trắng đầy cao quý như một hoàng tử bước ra từ truyện tranh. Nhìn sang phía đối diện là một người phụ nữ quyến rũ, Nghiêm Linh Trang mặc một chiếc váy xẻ tà màu đỏ rực lửa và phần cổ chữ V khoét sâu, ôm trọn đường cong đáng tự hào của cô một cách vô cùng quyến rũ.

Hai người nhìn nhau trìu mến, Nghiêm Linh Trang càng trở nên e thẹn dưới ánh nhìn mê hoặc của Chiến Hàn Quân, cuối cùng xấu hổ cúi đầu.

*Thẹn thùng à?”

“Ai..ai then thùng chứ? Trong từ điển của em không có từ thẹn thùng” Nghiêm Linh Trang phân bua.

“Nghiêm Linh Trang, nhìn anh đi.”

Đầu của Nghiêm Linh Trang, vốn đã thấp đến mức gần như cầm vào đất, nhẹ nhàng nhấc lên.

“Linh Trang, anh yêu em” Chiến Hàn Quân nhìn vào mắt cô và nói một cách chân thành.

Nghiêm Linh Trang xấu hổ đến mức lỗ tai nóng lên, khuôn mặt đỏ bừng. Ngượng ngùng gật đầu: “Em biết!”

Chiến Hàn Quân bất mãn: “Anh nói yêu em, em không bày tỏ gì sao?”

Nghiêm Linh Trang ngơ ngác nhìn anh: ‘Ý của anh là gì?”

Chiến Hàn Quân ủ rũ nhìn cô: “Anh còn nghĩ răng em rất am hiểu? Hoá ra là một trang giấy trắng”

Ý anh là đang ghét bỏ cô không có kinh nghiệm.

Nghiêm Linh Trang nhất thời không chịu được đả kích, vũ trụ nhỏ trong lòng cô bỗng bộc phát.

“Anh Quân, em cũng yêu anh.”

Chiến Hàn Quân: “…”

Dù là cô tức giận nên nói ra nhưng có thể nghe được lời tỏ tình của cô cũng khiến anh cảm thấy rất hạnh phúc.

Thật sự không biết câu nói “em yêu anh” của Nghiêm Linh Trang chỉ là một lời “tri ân”.

Ngay sau đó, kỹ thuật trêu chọc của Nghiêm Linh Trang lại bộc phát: “Kiếp trước, kiếp này và cả kiếp sau cũng chỉ yêu một mình anh”

Nhịp tim  Chiến Hàn Quân đập nhanh không thể giải thích được.

Nghiêm Linh Trang nghiêng người về phía trước, ghé sát vào mặt Chiến Hàn Quân.

Gương mặt trang điểm nhẹ nhàng xinh đẹp quyến rũ, thêm mái tóc dài được cài trang sức một cách tuỳ ý, khí chất ngây thơ vừa quyến rũ này khiến cho người ta mê mệt không thoát ra được.

“Em sẵn sàng trở thành mèo cưng của anh, làm đồ trang sức trên người anh. Em cũng sẵn sàng làm đôi chân cho anh, xương sườn của anh và là đôi mắt, sợi tóc của anh..”

Chiến Hàn Quân chỉ cảm thấy tim sắp nhảy ra ngoài, đột nhiên vươn tay ôm lấy cổ của cô: “Làm vợ anh đi”

Nghiêm Linh Trang cười rất đẹp.

Chiến Hàn Quân nhìn dáng vẻ cô cười đầy hồn nhiên như thế cảm thấy xót xa mà nói: “Linh Trang, anh nợ em một hôn lễ tử tế”

Nghiêm Linh Trang ngơ ngác chớp mắt, suy nghĩ một chút rồi nói: “Không phải chúng ta đã kết hôn hai lần rồi sao?”

Chiến Hàn Quân tiếc nuối nói: “Tuy răng hai lân đều là hôn nhân có ràng buộc về mặt pháp luật. Nhưng lúc đó em xuất hiện trước mặt truyền thông với vẻ ngoài của Lạc Thanh Du, cho nên trong lòng mọi người ở thủ đô này thì Lạc Thanh Du là vợ anh chứ không phải Nghiêm Linh Trang”

inh Trang của anh phải có một hôn lễ hoành tráng nhất. Chứ không phải chịu thiệt thòi mà gả cho anh” Chiến Hàn Quân nói một cách nghiêm túc.

Nghiêm Linh Trang rất nghiêm túc nói: “Em không hề thiệt thòi mà. Trong thẻ ngân hàng anh đưa cho em có rất nhiều tiền, em có sống đến mấy đời cũng không dùng hết”

Nhắc đến tiền, mặt Chiến Hàn Quân đen lại một cách mất tự nhiên…

“Em muốn sính lễ là gì?” Chiến Hàn Quân hỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play