Chiến Hàn Quân nghịch viên sỏi tròn kia, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Nghiêm Linh Trang, vẫn không nói gì.

Nghiêm Linh Trang vốn đang hất mặt lên mà nhìn anh, nhưng cuối cùng cô lại từ từ cúi rụp xuống, giọng nói nhỏ dần như hạt bụi phớt phớt giữa không trung: ‘Hay là anh quăng nó trở lại đi, em không né là được”

Chiến Hàn Quân lập tức giơ viên sỏi lên, Nghiêm Linh Trang thấy anh định ném lại thật thì hoảng sợ nhắm tịt mắt. Viên đá nhỏ văng sượt ngang bên tai cô, Nghiêm Linh Trang mở mắt ra nhìn Chiến Hàn Quân, vẻ mặt đầy sự bất ngờ.

Anh thực sự ném đá lại cô sao?

Bây giờ anh đã tàn tật rồi, không sợ trượt tay quăng trúng cô sao?

Trong lòng Nghiêm Linh Trang rất bất mãn, trong đôi mắt đang nhìn Chiến Hàn Quân không chỉ có sự tức giận mà còn có thêm vẻ uất ức.

Sau đó, đôi mắt cô đỏ hoe lên, cô đi tới trước mặt anh, nhưng lại lặng lẽ bước qua xe lăn rồi tiếp tục đi về phía trước.

“Chị dâu!” Chiến Anh Nguyệt đuổi theo cô.

Tiếng chị dâu này ngay lập tức khiến Linh Trang nổi điên lên. Cô hét lên với Anh Nguyệt: “Chị không phải là chị dâu của em!”

Chiến Anh Nguyệt đã bị sốc bởi vẻ mặt đầy hung dữ của cô.

“Chị với anh trai em cãi nhau, tại sao lại trút giận lên em chứ!” Anh Nguyệt yếu ớt hỏi.

*Em không nhìn thấy sao? Anh ấy cố ý không nhận chị!” Nghiêm Linh Trang tức giận nhìn chäm chằm Chiến Hàn Quân.

Để chọc tức anh, Nghiêm Linh Trang còn nói không kiêng dè rằng: “Không phải chỉ là một người đàn ông thôi sao? Có gì ghê gớm đâu, chẳng biết kiêu ngạo làm cái gì nữa. Xã hội bây giờ tỷ lệ nam nữ không còn cân bằng nữa, hàng chục triệu đàn ông không tìm được vợ kia kìa”

“Anh không cần em thì mới tốt. Em chỉ mất một cái cây nhưng vẫn còn một khu rừng cơ mà” Liếc nhìn cái chân tật của anh, cô thở phì phò mà nói: “Hơn nữa, còn là cái cây vẹo cổ”“

Anh Nguyệt choáng váng vì sợ hãi.

Phong Mang như hóa đá.

Hơi lạnh đọng lại trong đôi mắt sắc bén đại bàng của Chiến Hàn Quân.

Cô dám nói anh là một cái cây vẹo cổ?

Nghiêm Linh Trang càng nói càng mạnh miệng: “Không bao lâu nữa em có thể tìm được một cậu chàng xinh tươi trẻ khỏe làm bạn trai rồi, còn tốt hơn mấy miếng thịt ba chỉ già tẻ nhạt kia. Cả đời Nghiêm Linh Trang này sẽ cho anh ấy muốn ngủ thì ngủ, muốn đưa tiền cho anh ấy thì đưa”

Anh Nguyệt quay đầu lại, rụt rè nhìn Chiến Hàn Quân. Cô ấy có thể cảm nhận được sức chịu đựng của ông anh mình sắp đến giới hạn rồi.

Chiến Hàn Quân lặng lẽ nhìn Nghiêm Linh Trang, trong mắt mang theo vẻ cảnh cáo, như thể anh sẽ lột da cô nếu cô dám làm vậy.

Anh Nguyệt sợ đến mức đổ mồ hôi lạnh, trong lòng thầm nói: “Nếu anh trai không có hứng thú với Nghiêm Linh Trang thì tại sao phải tức giận nhỉ?”

Trước giờ anh luôn lười để ý đến những người không liên quan cơ mà.

Mắt của Chiến Hàn Quân lại chuyển sang Phong Mang: “Phong Mang, trói cô ấy lại, ném vào vườn Hương Đỉnh cho tôi”

Nghiêm Linh Trang: “…

Phong Mang lấy cái còng ra khỏi hộp vũ khí đặc biệt được giấu trên xe lăn và đi về phía Nghiêm Linh Trang: “Cô Trang, tôi khuyên cô nên khoanh tay chịu trói đi. Cô biết không phải là đối thủ của tôi, nếu thật sự đánh nhau, tôi sợ tôi có thể sẽ làm tổn thương đến cô: Phong Mang không dám làm cho Nghiêm Linh Trang khó xử, nên cô ý khuyên cô.

Làm sao mà Nghiêm Linh Trang chịu ngoan ngoãn nghe theo được, cô tung một cú đá ra, nói một cách hùng hồn: “Cứ thắng trước đi rồi nói”

Phong Mang buộc phải đánh nhau với cô.

Hai người đánh qua đánh lại không ngừng. Nhiều năm qua Phong Mang chưa bao giờ chểnh mảng việc luyện võ, ngoài ra anh ta là nam, lực mạnh hơn, còn luyện nhiều loại võ thuật nên Nghiêm Linh Trang thật sự rất quá sức khi đánh nhau với anh ta.

Tuy nhiên, Linh Trang là một người có tính cách bướng bỉnh nên đương nhiên không muốn nhận thua. Dù đã đánh cả buổi cô vẫn không thể chiếm ưu thế nhưng có thể thấy được Phong Mang đã chưa dùng hết sức, mà Nghiêm Linh Trang cũng không có ý định đầu hàng Phong Mang lo lắng: “Thưa cô, nếu cô không dừng lại, tôi buộc phải đánh lại đấy?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play