*Tổng giám đốc, em có thể mượn phòng tắm của anh một chút không?” Nghiêm Linh Trang đứng ở phòng phụ liền kề, đáng thương hỏi.

Phòng phụ của cô thật ra chính là nhà kho.

của phòng ngủ, chẳng những không gian nhỏ.

hẹp hơn phòng ngủ chính rất nhiều mà còn không có toilet riêng. Nếu muốn tắm rửa, chỉ có hai lựa chọn, một là đi qua phòng ngủ chính sát vách, hai là đi ra toilet chung ở bên ngoài.

Hôm nay thời tiết đặc biệt xấu. Tiếng sấm rền vang u ám bên ngoài, hòa cùng tiếng gió hú khiến cho Nghiêm Linh Trang có chút sợ hãi nên không dám đi ra phòng tắm phía bên ngoài.

Chiến Hàn Quân ngẩng đầu nhìn cô gái trong bộ đồ ngủ đáng yêu kia, tâm mắt rơi xuống hai bắp chân cân đối mịn màng của cô, yết hầu không nhịn được trượt xuống một cái.

Cô chỉ mặc thế thôi đã khiến anh cảm thấy có chút không kìm chế được rồi. Anh chẳng dám suy nghĩ tiếp đến cảnh tượng mỹ nhân đi tắm, hình ảnh kia sẽ càng làm anh không cầm giữ được bản thân mất.

“Ra bên ngoài đi” Anh cố gắng đè nén thói quen nuông chiều cô, khó khăn nói ra lời từ chối.

Nhưng Nghiêm Linh Trang lại ỉ ôi: “Tổng giám đốc, em sợ”

Chiến Hàn Quân liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, hành lang tối đen như mực, thỉnh thoảng lại có sấm chớp chợt lóe sáng, càng làm tăng thêm cảm giác rùng rợn khó giải thích.

Nghiêm Linh Trang không sợ sấm chớp, cô chỉ sợ oan hồn ở trong vườn Hương Đỉnh.

Lòng Chiến Hàn Quân không hiểu sao lại nổi lên cảm xúc mâu thuẫn. Anh không có ý kiến gì về việc bố của anh vì yêu mà tự biến mình thành ác quỷ, thế nhưng anh lại càng đau lòng hơn cho Linh Trang khi tuổi cô còn nhỏ mà đã bị bố của mình hãm hại đến hai lần.

Một lần mất mạng.

Một lần bị hủy đi khuôn mặt.

Thù hận giữa bố và Linh Trang khiến anh cảm thấy vô cùng lo lắng. Anh chỉ sợ sau khi Linh Trang biết được sự thật sẽ giận cá chém thớt với anh.

“Vào đi” Chiến Hàn Quân gật đầu. Tâm trạng của anh bỗng trở nên suy sút hẳn.

Đôi mắt Nghiêm Linh Trang lập tức bừng sáng như ánh mặt trời, cô nở nụ cười rạng rỡ: “Cám ơn anh, tổng giám đốc”

Sau đó cô nhanh chóng chạy vào trong phòng tắm. Không bao lâu, phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy ào ào.

Suy nghĩ mông lung của Chiến Hàn Quân đã thành công bị tiếng nước làm cho phân tán. Anh chợt phát hiện ra một vấn đề: Hình như lúc cô nhóc kia đi vào không mang theo quần áo để thay thì phải?

Khóe môi quyến rũ khẽ cong, chỉ có ở trước mặt anh, cô mới có thể vô tâm vô tư như vậy X Một tiếng sau, trong phòng tắm bỗng nhiên truyền đến tiếng hét như heo bị cắt tiết của Nghiêm Linh Trang: “Mình quên mang quần áo vào thay rồi”

Đuôi lông mày Chiến Hàn Quân nhiễm ý cười. Anh vẫn im lặng theo dõi phản ứng của cô.

*Tổng giám đốc ơi!” Giọng nói thẹn thùng của Nghiêm Linh Trang từ phòng tắm vang lên.

“Hửm?”

“Anh có thể mang vào giúp em một bộ quần áo không?”

Mặc dù Chiến Hàn Quân đang ngồi trên xe lăn nhưng anh vẫn có thể làm được việc này.

Tuy nhiên anh lại từ chối một cách thẳng thừng: “Không thể.”

“Vậy để em tự đi ra, phiền anh nhảm mắt lại nhé” Nghiêm Linh Trang hèn mọn nói, gần như là cầu xin.

Chiến Hàn Quân liền đáp: “Ừm”“

Sau đó anh nghe thấy tiếng kẽo kẹt phát ra từ cửa phòng tắm. Làm sao Chiến Hàn Quân có thể bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này, anh tỉnh bơ ngước mắt ngắm nhìn thân thể Nghiêm Linh Trang €ô đi được vài bước, khi chạm phải ánh mắt nóng bỏng như hổ rình mồi của anh, cô.

lập tức hét lên một tiếng, vội vàng chạy trở về phòng tầm.

*Tổng giám đốc, anh không sợ đau mắt hột sao?” Nghiêm Linh Trang xấu hổ trách móc.

Chiến Hàn Quân bất đắc dĩ đi đến tủ quần áo, lấy ra một chiếc áo thun màu trắng của mình, rồi đi đến trước toilet.

“Mở cửa đi, tôi đưa quần áo cho em”

Nghiêm Linh Trang hé cửa ra một đường nhỏ, sau đó bàn tay trắng nõn từ bên trong thò ra sờ soạng khắp nơi.

Chiến Hàn Quân nằm lấy bàn tay ấy, nhét chiếc áo thun vào trong tay cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play