Nghiêm Hiểu Như đi đến trước mặt Nghiêm Linh Trang, quan sát cô từ trên xuống dưới, đầy mắt lập tức tràn đầy nghỉ ngờ.

Một loại cảm giác quen thuộc tập kích †oàn thân cô ta!

Nghiêm Hiểu Như lắp bắp hỏi: “Cô là…Nghiêm Linh Trang?”

Không chờ Nghiêm Linh Trang trả lời, Nghiêm Hiểu Như đã cười nhạo phủ nhận: “Không thể nào, cô tuyệt đối không phải Nghiêm Linh Trang. Nghiêm Linh Trang đã chết rồi, cô là… Lạc Thanh Du?”

Nghiêm Linh Trang im lặng nhìn cô ta không nói gì.

Nghiêm Hiểu Như lại vươn tay sờ lên làn da lộ ra bên ngoài khẩu trang của cô, chua xót nói: “Cô tự biến mình thành bộ dáng giống chị của tôi. Đúng là hình như cũng khá giống.”

Nghiêm Linh Trang không chút nể nang hất tay cô ta ra: “Đừng chạm vào tôi.

Nghiêm Hiểu Như bị hành động bài xích của cô làm cho xấu hổ, thẹn quá hóa giận nói: “Lạc Thanh Du, cô cho răng cô là ai? Bất quá chỉ là đứa con hoang rách nát và ngu dốt của nhà họ Lạc mà thôi. Thật đúng là tự coi trọng chính mình”

Nói xong, Nghiêm Hiểu Như còn khó chịu lau lau tay, xem như đáp lễ việc lúc nãy Nghiêm Linh Trang đã thiếu tôn trọng cô ta.

Ánh nhìn Nghiêm Linh Trang rơi xuống bụng Nghiêm Hiểu Như, chợt lộ ra kinh ngạc: “Đây là con của ai?”

Nghiêm Hiểu Như hung hăng trừng cô: “Không liên quan đến cô”

Đứa con trong bụng là nỗi sỉ nhục của cô ta, nếu không phải vì để trả thù Chiến Hàn Quân, cô ta đã phá bỏ đứa bé này từ lâu rồi.

Nghiêm Linh Trang nhẹ nhàng cười nói: “Của Chiến Bá Kiên à?”

Nghiêm Hiểu Như lập tức giật mình, bởi vì trong ấn tượng của cô ta, Lạc Thanh Du cũng giống như cô ta, là một đứa con gái hèn mòn từ trong xương cốt. Đối với gia tộc nhà giàu đỉnh cấp như nhà họ Chiến, chắc chắn không dám tỏ ý bất kính.

Cô ta ngàn vạn lần không nghĩ tới, Lạc.

Thanh Du lại dám gọi thẳng tên Chiến Bá Kiên.

Thậm chí giọng điệu còn mang theo ý khinh thường, cứ như cô †a là một người vô cùng Cao ngạo vậy.

“Rốt cuộc cô là ai?” Nghiêm Hiểu Như tức giận hỏi.

Nghiêm Linh Trang mở khẩu trang ra, nhìn cô ta nở nụ cười xinh đẹp: “Em gái, không nhớ chị sao?”

Sau đó cô lại chậm rãi đeo khẩu trang vào.

Nghiêm Hiểu Như liền lảo đảo thân người.

Vốn cho rằng Lạc Thanh Du chỉ hơi giống Nghiêm Linh Trang, cùng lắm là có vài phần phong nhã giống Nghiêm Linh Trang mà thôi.

Nhưng cô ta lại không ngờ rằng, mặt mày của cô, khí chất của cô quả thật giống Nghiêm Linh Trang y như đúc.

Mà quan trọng nhất chính là trên mặt của cô căn bản còn không hề có dấu vết phẫu thuật chỉnh sửa sót lại.

Vừa nhìn thấy cô, người ta chỉ có thể nghĩ cô là Nghiêm Linh Trang mà thôi. Cả người cô từ trong ra ngoài đã hoàn toàn không còn bóng dáng của Lạc Thanh Du nữa rồi.

“Cô… cô… Là Nghiêm Linh Trang?” Nhìn người phụ nữ trước mặt, cô ta không cách nào xem cô chỉ là một người có ngoại hình giống Nghiêm Linh Trang được nữa. Bởi vì từ nụ cười, cái nhăn mày, giơ tay nhấc chân đều giống hệt hình bóng Nghiêm Linh Trang trong trí nhớ cô ta.

Đáy mắt Nghiêm Linh Trang chợt hiện lên tia lạnh lùng, lấy đạo của người trả lại cho người nói: “Nghiêm Hiểu Như, cô không hổ là đứa con hoang của nhà họ Nghiêm, thấy người sang bắt quàng làm họ, vậy mà lại dám đi làm vợ bé của người khác”

Nghiêm Hiểu Như đã rất lâu không nếm qua cảm giác bị người ta chà đạp đến nhục nhã như vậy. Lúc này cô ta đã tức tới thở hổn hển: “Nghiêm Linh Trang, phép lịch sự của cô đâu rồi hả?”

Cô ta nhớ trước kia Nghiêm Linh Trang rất có lễ nghĩa, nhìn thấy cô ta cũng không hề keo kiệt lộ ra nụ cười rạng rỡ của một tiểu thư nhà giàu.

Nghiêm Linh Trang nói: “Phép lịch sự của tôi từ nay về sau sẽ không cần bố thí cho cô nữa: Nghiêm Hiểu Như hơi buồn bực, cô ta đắc tội với người chị cả tốt bụng này khi nào chứ.

Nghiên Linh Trang cả giận nói tiếp: “Nghiêm Hiểu Như, cô hẳn phải biết anh Quân là người quan trọng nhất trong lòng tôi, cô xúc phạm anh ấy chính là đang đối địch với tôi. Cả đời này tôi cũng chẳng có tham vọng gì, chỉ có bảo vệ anh ấy là tham vọng duy nhất của tôi mà thôi”

Nghiêm Hiểu Như đã hiểu ra vấn đề, cười lạnh chế nhạo: “Thì ra cô bất bình là vì anh ta.

Hừ, ngày xưa thì hô mưa gọi gió, bây giờ lại trở nên nhu nhược đến nỗi phải cần đến phụ nữ bảo vệ, không phải đồ bỏ đi thì là cái gỉ?”

Nghiêm Hiểu Như nói xong, khiêu khích nhìn Nghiêm Linh Trang Hiện giờ cô ta đã có nhà họ Chiến bảo vệ, Nghiêm Linh Trang cũng chẳng dám làm gì cô †a.

Sắc mặt Nghiêm Linh Trang tối sầm trong nháy mắt: “Nghiêm Hiểu Như, cô đúng là rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt” Ngay sau đó cô lập tức nâng căm Nghiêm Hiểu Như lên, tát cô ta liên tiếp mười cái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play