Nghiêm Linh Trang thuận miệng trả lời: “Không phải anh bảo tôi đi sao?”

Chiến Hàn Quân gân cổ lên nói: “Muốn đi thì đi nhanh đi. Đừng có đứng ở đây làm chướng mắt tôi!”

Trong lòng anh tức giận đến phát điên, anh bảo cô đi thì cô lập tức đi, lúc trước anh từng đau khổ cầu xin cô ở lại, vĩnh viễn đừng rời xa anh, vì sao cô lại không chịu tin lời nói đó chứ?

Đúng là một con nhóc không hiểu chuyện, giữ ở bên người cũng chỉ phiên lòng mà thôi.

Hốc mắt Nghiên Linh Trang đỏ lên, cô ngồi xuống ghế trang trí cạnh đầu giường.

Cô cũng không muốn đi đâu.

Vì để tổng giám đốc thay đổi ý định, Nghiêm Linh Trang bắt đầu thi triển kỹ năng của mình: “Tổng giám đốc, tôi không thể đi được. Điều kiện gia đình tôi không tốt, chồng tôi bị bệnh, mỗi ngày đều phải tốn rất nhiều tiền để uống thuốc và thuê hộ lý chăm sóc.

Hơn nữa, các con của tôi còn phải đi học, tiền học phí cũng rất cao. Anh bắt tôi thôi việc như vậy, cả gia đình của tôi sẽ suy sụp mất”

Lòng Chiến Hàn Quân còn đang tràn đầy phiền muộn, nhưng bởi vì hành động khóc lóc nài nỉ của cô mà cảm xúc tiêu cực kia trong nháy mắt bị quét đi hết, băng sương ngưng kết ngàn năm trong đôi mắt cũng dần dần hòa tan “Chồng cô bị bệnh gì?” Anh nhịn không được mở miệng hỏi.

Nghiêm Linh Trang không ngờ một người kiệm lời như anh mà lại hùa theo cô hỏi như: vậy, nên lập tức hoảng hồn, lắp bắp trả lời: “Chồng tôi, anh ấy bị..”

Thoáng liếc qua hai chân của Chiến Hàn Quân, Nghiêm Linh Trang chợt nảy ra ý tưởng: “Chồng tôi không lên được, anh có biết không lên được nghĩa là sao không? Nghĩa là người đàn ông bị bất lực ấy”

Mặt Chiến Hàn Quân đen còn hơn tro nồi.

Không phải con nhóc này cho rằng anh bị tàn phế hai chân thì chuyện đó cũng sẽ không được đó chứ? Chẳng lẽ cô không biết đạo lý “Lên voi xuống chớ” hay sao? Mỗi ngày đối mặt với cô, anh đều phải dùng ý chí rất lớn để vượt qua chính mình.

Nghiêm Linh Trang càng diễn càng nhập vai, càng nói càng nghiện.

*Vi vậy nên chồng tôi tự tí lắm, cứ luôn nghĩ tới chuyện ly hôn với tôi. Có điều, tôi rất yêu anh ấy nên dù thế nào tôi cũng không rời xa anh ấy đâu”

Tất cả sự giận dỗi của Chiến Hàn Quân đều vì câu “Tôi rất yêu anh ấy” mà tan thành mây khói.

Anh bỗng dưng vươn tay: ‘Dìu tôi.”

Nghiêm Linh Trang đứng lên đỡ anh ngồi dậy.

*Tổng giám đốc, anh muốn làm gì?”

Hàn Chiến Quân nhìn cô, trong con ngươi của cô đang phủ một tâng nước mắt lấp lánh như vì sao, đặc biệt động lòng người.

Quả thật quá quyến rũ, muốn cắn miếng  quá! Chiến Hàn Quân nuốt một ngụm nước bọt: “Làm sao cô biết chồng cô không lên được?”

Ánh nhìn của Nghiêm Linh Trang rơi trên hai chân anh, thầm nghĩ đôi chân đều bị tật rồi thì cái kia chắc cũng vậy nhỉ?

Chiến Hàn Quân như đoán được suy nghĩ của cô, lại tiếp tục nói: “Đàn ông chỉ cân não còn sống thì t*ng trùng vẫn sẽ lên đến não.

được. Tôi khuyên cô tốt nhất nên cho người đàn ông của em ăn no đi, nếu không anh ta ra ngoài ăn vụng thì đừng trách”

Nghiêm Linh Trang nuốt nước miếng cái ực…

Vậy là anh không phải không lên được à?

Thì ra anh cũng sẽ..

*Tổng giám đốc, nếu t*ng trùng của anh lên đến não thì anh định giải quyết thế nào?”

Khóe môi Chiến Hàn Quân giật giật, hàm ý sâu xa nói: “Không phải có cô là hộ lý của tôi sao? Vấn đề này cô có thể giúp tôi giải quyết không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play