Chiến Anh Nguyệt toát mồ hôi lạnh dùm Nghiêm Linh Trang: “Đây là chị dâu để lại cho anh trai tôi…

Chiến Anh Nguyệt còn chưa nói xong thì ánh mắt đây dữ tợn của Chiến Hàn Quân lại nhìn về phía cô ấy. Chiến Anh Nguyệt vội vàng im lặng.

Nghiêm Linh Trang lập tức tiến lên giải thích: “Tổng giám đốc, anh đừng tức giận, nghe tôi nói đã. Đó là bởi vì cây phong lan này.

rất mỏng manh nên tôi mới tách rễ chúng ra ở riêng. Bây giờ có bốn chậu phong lan, thế nào cũng được một hai cây sống được chứ. Hơn nữa… biết đâu nếu may mắn thì có thể tất cả sẽ còn sống, đến lúc đó một cây con sinh ngàn cây cháu, biết đâu lại nhân giống thành cả một vườn lan…”

Chiến Anh Nguyệt ôm bụng cười phá lên: “Một cây con sinh ngàn cây cháu? Haha, cô ơi là cô, trí tưởng tượng của cô có phải là phong phú quá rồi không?”

Không biết vì lý do gì mà biểu cảm của Chiến Hàn Quân trở nên thoải mái trở lại. Có lẽ đó là vì câu nói “Một cây con sinh ngàn cây cháu” của Nghiêm Linh Trang đã thành công làm cơn tức giận của anh dịu đi Chiến Hàn Quân dặn dò với một ý nghĩa sâu xa: “Vậy thì cô phải chăm chỉ đấy”

Nghiêm Linh Trang cười tươi gật đầu: “Ừm”

Mà cô cũng không ngờ rằng lời nói đó của Chiến Hàn Quân chính là nhằm vào chính hai người họ.

Nghiêm Hiểu Như vác cái bụng bầu lớn bước loạng choạng về đến đại viện Ngô Đồng.

Nghĩ đến cái tát mà Chiến Anh Nguyệt dành cho mình, trong lòng Nghiêm Hiểu Như không khỏi phẫn nộ tột cùng.

Cô ta là một đứa con ngoài giá thú, buổi họp phụ huynh nào cũng toàn chỉ có một mình mẹ cô ta tham gia. Vì vậy cô ta bị những đứa trẻ khác coi thường, chúng đều gọi cô ta là đứa trẻ không cha.

Lúc đó cô ta đã thầm thề rằng sẽ trở nên mạnh mẽ hơn nhờ vào nỗ lực của bản thân, tuyệt đối không cho phép bất cứ ai bắt nạt mình. Ngay cả sau khi nhà họ Nghiêm suy đồi, bố cô ta trở lại với gia đình của họ, thì tư tưởng đã ăn sâu bén rễ này của cô ta càng trở nên mãnh liệt hơn.

Chiến Anh Nguyệt chỉ là con gái nuôi của nhà họ Chiến, cô ta thực sự cho rằng mình là công chúa của nhà họ Chiến sao? Còn dám tát vào mặt mình nữa chứ. Hừ!  Sâu trong mắt của Nghiêm Hiểu Như lộ ra một tia sáng lạnh lẽo, cô ta đang nung nấu ý định trả thù.

Con hổ không thể hiện sức mạnh của nó thì cô cho rằng nó là một con mèo ốm sao?

Khi đến gần đại sảnh, Nghiêm Hiểu Như đột nhiên nặn ra vài giọt nước mắt cá sấu, cố ý ôm lấy bụng, giả vờ chật vật loạng choạng đi vào trong.

Chiến Bá Kiên và bà cả đang uống trà nói chuyện phiếm trong đại sảnh, nhìn thấy Nghiêm Hiểu Như rơi nước mắt, vẻ mặt rất đau khổ, tay còn ôm bụng, trông thật đáng thương.

Hai người lập tức lo lắng hỏi: “Hiểu Như, em sao vậy?”

Nghiêm Hiểu Như giả vờ rất đau và yếu ớt, than vãn nói: “Em không biết nữa. Vừa rồi em bắt gặp cô Anh Nguyệt, cô ấy không hỏi han gì cả đã tát vào mặt em. Sau đó, bụng em bắt đầu thấy đau”

Chiến Bá Kiên đập bàn một cái: “Con bé Anh Nguyệt này có Hàn Quân làm chỗ dựa nên ngày càng trở nên hư hỏng ngang ngược, không để ai vào mắt cả. Người đâu, đi trói cô ba qua đây, tôi phải quản giáo dạy dỗ lại nó.”

Bà cả đỡ Nghiêm Hiểu Như ngồi lên trên chiếc ghế chạm trổ bằng gỗ lim rồi xoa dịu cảm xúc của cô ta: “Hiểu Như, em đừng nóng giận, như vậy sẽ không tốt cho thai nhi”

Nghiêm Hiểu Như khóc đến như mưa trút xuống: “Chị à, thân phận em thấp bé, từ nhỏ đã bị bắt nạt quen rồi, không sao cả. Em chỉ sợ cô ấy không được ai bảo ban, lỡ như sau này cô ấy cũng sẽ làm như vậy với đứa trẻ trong bụng”

Chiến Bá Kiên giận dữ nói: “Em đừng lo, tôi sẽ đòi lại công bằng cho mẹ con em”

Những người làm của đại viện Ngô Đồng đến vườn Hương Đỉnh chuyển lời: “Cô ba, ông cụ Chiến mời cô qua đó một chuyến ạ”

Chiến Anh Nguyệt không nghỉ ngờ có chuyện gì đã xảy ra, tạm biệt với Chiến Hàn Quân: “Anh, vậy em đi trước nhé, giữ sức khỏe nha”

Sắc mặt Chiến Hàn Quân hơi nghiêm lại: từ Anh thầm nghĩ, Nghiêm Hiểu Như chọn đốt lên ngọn lửa này thật đúng lúc, cuộc sống không buồn không lo bao nhiêu năm qua của Anh Nguyệt có lẽ sắp phải kết thúc rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play