Khi Minh Thúy nhào tới, Nghiêm Linh Trang không hề chớp mắt hay cau mày, cô nhìn hờ hững đá xoáy một cái, cô ta lập tức bị đá bay ra xa Chiến Bá Kiên và bà cả nhìn thấy cảnh này bị dọa sợ tới mức trợn mắt há hốc mồm.

Nghiêm Linh Trang đưa tay ra làm tư thế mời, trên mặt không có cảm xúc gì, giọng nói cũng vô cùng lạnh lùng: “Mời hai người về cho!”

Vẻ mặt của Chiến Bá Kiên và bà cả khó coi như vừa ăn phải một cân cứt vậy. Bà ta không cam tâm bị điều dưỡng ức hiếp, lập tức cất giọng quát: “Hàn Quân, Con là đứa trẻ mà chúng ta ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn. Bây giờ, bố mẹ muốn gặp con một lát mà đúng là khó hơn cả lên trời. Tim của con bằng sắt đá à.”

Trong phòng ngủ, Chiến Hàn Quân bị giọng nói của mẹ nuôi đánh thức, anh nhíu mày lại định xuống giường để xem rõ ngọn ngành. Nhưng hạ thân lại nặng như chì, không thể động đậy được. Cuối cùng, Chiến Hàn Quân đành phải quay sang nhìn cái chuông ở bên cạnh với vẻ mặt cay đẳng, cầm chuông lên và lắc.

Nghiêm Linh Trang lập tức bước vào phòng, giả vờ ngây ngốc hỏi: “Tổng giám đốc muốn sai bảo gì vậy?”

Mặt Chiến Hàn Quân trầm xuống nói: “Dìu tôi ra ngoài”

Cô nhẹ nhàng đỡ anh đứng dậy, sau đó dìu anh tới xe lăn và đẩy ra ngoài. Chính Bá Kiên và bà cả nhìn thấy Chiến Hàn Quân ngồi trên xe lăn và được đẩy ra ngoài, một lời khó mà nói hết được vẻ mặt của cả hai. Có khiếp sợ, kinh ngạc, nhưng phần nhiều là như trút được gánh nặng.

Có lẽ, trong mắt bọn họ, Chiến Hàn Quân quá hoàn mỹ. Bây giờ, anh lại có khuyết điểm nên có vẻ hòa nhập với cuộc sống bình thường hơn. Quan trọng hơn là Chiến Hàn Quân như vậy, vô hình chung sẽ giảm bớt uy hiếp hơn rất nhiều đối với người khác.

“Hàn Quân, sao con lại biến thành thế này?” Bà cả lảo đảo nhào tới, than thở khóc lóc.

“Rốt cuộc đôi chân này của con bị sao vây?”

“Không sao cả” Chiến Hàn Quân đáp.

Chiến Bá Kiên nhìn khuôn mặt vẫn cuồng ngạo như xưa của anh, trong đáy mắt lộ ra vẻ hoang mang. Ông ta còn tưởng rằng Chiến Hàn Quân bị tổn thất nặng nề như vậy, vẻ kiêu ngạo kia sẽ bị nghiền nát thành bùn. Khi đối mặt với bố mẹ nuôi như họ sẽ lộ ra vẻ cầu xin thương xót.

Không ngờ anh còn lạnh lùng, kiêu ngạo, hờ hững và xa cách hơn cả lúc trước. Sau đó, bọn họ cũng chẳng biết nói thêm gì mới khiến sự từ bi của họ nhìn không ra vẻ dối trá.

Ngay khi song phương đang rơi vào trạng thái lúng túng, bỗng nhiên bên ngoài truyền tới giọng nói sang sảng như sấm rền của Chiến Đình Vũ.

“Nghe nói Hàn Quân trở về rồi? Ôi chao, sức khỏe của chàng trai trẻ này đúng là tốt, bị thương thành thế này mà chỉ cần năm viện một tháng là đã xuất viện được rồi”

Câu nói vừa dứt, tiếng bánh xe lăn của Chiến Đình Vũ vang lên trong sảnh lớn. Bà ba đẩy xe lăn cho ông ta, Chiến Hàn Lâm cũng đi bên cạnh. Cả ba tiến vào sảnh lớn của vườn Hương Đỉnh. Thấy Chiến Hàn Quân cũng ngồi trên xe lăn, Chiến Đình Vũ ngẩn người ra, sau đó ông ta lập tức cười ha hả.

“Ha ha ha, Hàn Quân ơi là Hàn Quân, không ngờ cậu cũng có ngày hôm nay! Lúc trước, cậu ép tôi phải nhảy lầu tự sát, hại đôi chân của tôi bị tàn phế vĩnh viễn. Không ngờ tới hôm nay, cậu cũng sẽ bị báo ứng! Đúng là trời có mắt, trời xanh chẳng bỏ qua cho ail”

Mặt Chiến Hàn Quân lộ rõ vẻ lạnh lùng. Bà ba giật giật ông tay áo của Chiến Đình Vũ và nói: “Ông đừng có nói vậy”

Bà ba vẫn luôn cảm thấy biết ơn anh. Lúc bà ấy rơi vào cảnh cùng đường bí lối, Chiến Hàn Quân đã giúp đỡ hai mẹ con họ từ đầu tới cuối. Vì thế khi thấy hai chân anh tàn phế, trong lòng bà ấy chỉ cảm thấy đồng cảm.

Chiến Hàn Lâm cũng khắc sâu ân tình giúp đỡ hai mẹ con họ của Chiến Hàn Quân trong lòng. Hơn nữa, anh ta vừa yêu quý vừa kính sợ người anh cả này. Trái lại, Chiến Hàn Lâm rất chán ghét người bố cặn bã của mình.

Anh ta lập tức phản bác Chiến Đình Vũ: “Anh cả vẫn đang trong thời kỳ hào hoa phong nhã, thuở nhỏ anh ấy đã luyện võ. Vì thế anh cả sẽ không ngồi trên xe lăn cả đời như bố.

Theo con thấy, nhiều lắm thì ba tháng là anh ấy sẽ đứng lên đi lại bình thường được”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play