Nghiêm Linh Trang lấy can đảm nói: “Tổng giám đốc, thủ tục xuất viện không thể hoàn thành, nếu vậy thì hôm nay anh đừng xuất viện…”

*Cút..” Chiến Hàn Quân tức giận, giọng nói như thể rung chuyển đất trời.

Nghiêm Linh Trang lúng túng: Được được được, anh đừng nóng giận, tức giận ảnh hưởng đến sức khỏe, tôi cút ngay. Tôi lập tức cút ngay”

Sau đó cô chạy ra ngoài, không dám dừng lại.

Có lẽ do quá hoảng sợ mà khi chạy ra ngoài cô quên không đóng cửa.

Chiến Hàn Quân tức giận đến mắt nổi đom đóm.

Ngoài cửa nghe thấy tiếng thì thào của Quan Minh Vũ và Nghiêm Linh Trang.

*Bà chủ, tổng giám đốc làm sao vậy?”

Quan Minh Vũ run sợ hỏi.

*Tôi cũng không biết. Đại khái là tôi nói anh ấy không thể xuất viện thì anh ấy lập tức nổi điên” Nghiêm Linh Trang bối rối nói.

Sau đó cô nghĩ đến một lý do thuyết phục hơn, cô lẩm bẩm: “Không lẽ là do đến thời kỳ mãn kinh?”

Khóe môi Quan Minh Vũ co giật, nhắc nhở: “Bà chủ, tổng giám đốc còn trẻ, sao mà đến thời kỳ mãn kinh được!”

Nhìn thấy bộ dạng mơ hồ của bà chủ, Quan Minh Vũ dò hỏi: “Bà chủ, tống giám đốc có nhận ra cô không?”

Quan Minh Vũ nghĩ, ánh mắt tổng giám đốc sắc bén như vậy, lại vừa yêu vừa hận Nghiêm Linh Trang tận xương tủy, làm sao không nhận ra cô được cơ chứ.

Nếu nhận ra bà chủ, tổng giám đốc tức giận như vậy là hợp tình hợp lý.

Nghiêm Linh Trang dựa người vào cánh cửa, trong lòng vẫn còn sợ hãi, nói: “Chắc không nhận ra đâu”

Sau đó cô tủi thân nói: “Hơn nữa, nếu anh ấy nhận ra tôi, sao lại nổi giận với tôi như vậy.

Sau một thời gian dài không gặp nhau, anh ấy phải vui mừng mới đúng”

Quan Minh Vũ không nói gì.

“Bà chủ, cô đã bỏ đi mà không nói một lời nào, tổng giám đốc tìm cô đến phát điên. Sau khi cô đi cũng không báo bình an với anh ấy, cô có biết hai năm qua tổng giám đốc lo lắng cho cô như thế nào không?”

Nghiêm Linh Trang yếu ớt nói: “Không phải tôi không muốn báo cho anh ấy là tôi vẫn ổn…

Thật sự là cái gì cũng có rủi ro của nó, cô cũng không biết là mình có thể vượt qua cuộc phẫu thuật mà không có chuyện gì xảy ra hay không, cô sợ làm phiền đến anh.

Bên trong phòng bệnh, Chiến Hàn Quân nghe thấy những lời này, tay nằm chặt thành nằm đấm, ánh mắt đỏ ngầu, còn hẳn lên những tia máu Quan Minh Vũ thở dài: “Bà chủ, cô đừng tùy hứng như vậy nữa, tổng giám đốc rất tức  giận đó. Nếu lần sau có bỏ đi thì cũng nên nói với tổng giám đốc một tiếng, nếu không anh ấy sẽ còn tức giận hơn bây giờ đó”

Nghiêm Linh Trang gật đầu, nói: “Yên tâm, lần tới tôi sẽ bịa ra một lý do chính đáng.”

Quan Minh Vũ: “..”

Bịa? Quan Minh Vũ lắc đầu ngao ngán.

Trên đời này cũng chỉ có Nghiêm Linh Trang mới có gan lừa dối tổng giám đốc.

Bởi vì không thể thuyết phục tổng giám đốc đổi ý, Quan Minh Vũ chỉ có thể ủ rũ cúi đầu đi hoàn tất thủ tục xuất viện.

Nghiêm Linh Trang lo lắng sau khi Chiến Hàn Quân trở về Ngọc Bích sẽ gặp rất nhiều người âm mưu tính kế sau lưng. Nếu cô không thể ở bên cạnh anh thì cô không thể yên tâm được.

Vì vậy, Nghiêm Linh Trang đi tìm y tá trưởng, năn nỉ: “Y tá trưởng, xin hãy khôi phục thân phận điều dưỡng của tôi”

Y tá trưởng cảm thấy khó hiểu với yêu cầu của Nghiêm Linh Trang: “Trước đây bà chủ bị hủy dung nhan nên trốn ở đây làm điều dưỡng để tránh né tổng giám đốc.

Nhưng bây giờ, bà chủ như được sống lại, trở thành một cô gái xinh đẹp, sao còn muốn làm điều dưỡng?”

Nghiêm Linh Trang chán nản giải thích: “Tổng giám đốc của các cô rất thích gái đẹp, anh ấy thích vẻ đẹp trước đây của tôi hơn, bây giờ mà thấy tôi xinh đẹp như vậy chắc chắn sẽ nổi giận.”

Y tá trưởng vẫn không hiểu nhưng vẫn nhanh chóng cấp chứng chỉ điều dưỡng cho cô.

Lúc Nghiêm Linh Trang cầm chứng chỉ trong tay, cô vui mừng hôn lấy hôn để lên chứng chỉ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play