“Người đó là ai, tôi muốn xuất viện, không ai có thế ngăn cản được”

Bởi vì đang tức giận, đồng tử anh đỏ ửng, trừng mắt nhìn Quan Minh Vũ: “Không muốn bị đuổi việc thì lập tức đi làm giấy xuất viện đi”

Quan Minh Vũ giật mình, gật đầu liên tục: “Dạ dạ dạ, tổng giám đốc, em đi ngay”

Quan Minh Vũ chạy đến, Nghiêm Linh Trang lập tức nghênh đón *Thế nào, tổng giám đốc đổi ý hả?”

Quan Minh Vũ hoảng sợ, lắc đầu một cái; “Bà chủ, tổng giám đốc đã quyết định rồi, tôi cũng không còn cách nào khá Quan Minh Vũ nhìn Nghiêm Linh Trang, cầu khẩn nói: “Bà chủ, dạo này tổng giám đốc rất nghe lời của cô. Nếu cô đi khuyên anh ấy, tôi nghĩ tổng giám đốc sẽ đổi ý”

Nghiêm Linh Trang có chút dao động: “Tính tình ngang bướng không chịu nghe ai khuyên bảo. Nếu vậy thì để tôi đi khuyên anh ấy thử xem”

Quan Minh Vũ thở phào một cái.

Nghiêm Linh Trang bước chậm rãi đến trước phòng bệnh, rõ ràng chỉ cách có mấy bước mà cô cảm thấy như cách xa một thế kỷ vậy.

Cũng chẳng biết tại sao, giọng nói dữ tợn và hung hăng của Chiến Hàn Quân cứ vang lên trong đầu cô: “Không được rời khỏi tôi.

Không được phẫu thuật thẩm mỹ. Lạc Thanh Du, đây là điều cấm ky, tuyệt đối không được làm. Bằng không, tôi tuyệt đối không tha thứ cho cô”

Nhưng cô đã vi phạm lệnh cấm đó.

Anh sẽ không tha thứ cho cô sao?

Làm sao bây giờ?

Hiện tại cơ thể anh rất yếu ớt, nếu tức giận vì chuyện này, chẳng phải cô tự khiến mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn sao?

Nghiêm Linh Trang bỗng nhiên quay lại bàn y tá, lấy một cái khẩu trang đeo lên lỗ tai Khẩu trang to chừng bàn tay, như thế có thể che hơn nửa khuôn mặt.

*Như vậy có nhận ra không?” Nghiêm Linh Trang không tự tin hỏi ý kiến Quan Minh Vũ Quan Minh Vũ nhìn cử chỉ, ánh mắt của cô, thành thật nói: “Bà chủ, tổng giám đốc đã khắc sâu hình dáng của cô vào tận xương tủy rồi. Bây giờ cô có biến thành tro, tổng giám đốc cũng nhận ra.”

Nghiêm Linh Trang khẽ run, tiện tay lấy bộ đồ bảo hộ ở trên bàn mặc vào.

Quan Minh Vũ cảm thấy cô lâu lắc, sợ tổng giám đốc không đợi được lại nổi giận với mình.

Cho nên khi Nghiêm Linh Trang hỏi anh ta lần nữa: “Thế này có nhận ra không?”

Ánh mắt của Quan Minh Vũ rơi vào đôi mắt xinh đẹp có một không hai của cô, lắc đầu nói: “Chắc là… Không nhận ra đâu”

Nghiêm Linh Trang búng tay, hài lòng nói: “Xong”

Khi Nghiêm Linh Trang tràn đầy sự tự tin bước vào phòng bệnh, vẻ mặt của Quan Minh Vũ trở nên u ám.

Tổng giám đốc mà thấy bà chủ vừa phẫu thuật thẩm mỹ về, không biết là ngạc nhiên hay sợ hãi nữa?

Anh ta sắp xếp như thế, hình như không Quan Minh Vũ nhìn thấy Nghiêm Linh Trang đẩy cửa phòng bệnh ra, nhưng cô không đi một cách bình thường mà lại đi rón rén. Một thiên nga cao quý trong nháy mắt lại một con chỉm cúc.

Chà, chắc cô nhận ra mình đã làm điều gì sail Cũng vì bà chủ lặng lẽ ra đi không nói một lời nào mà tổng giám đốc suýt nữa phát bực mà chết Quan Minh Vũ cũng đổ mồ hôi lạnh với Nghiêm Linh Trang.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play