Trong núi không có hổ thì khỉ sẽ xưng vương!

Chiến Bá Kiên đắc ý vênh váo ra lệnh cho viện trưởng: “Viện trưởng, mau chóng làm giấy xuất viện cho con trai tôi. Tôi. Muốn. Chuyển Viện!”

Quan Minh Vũ tuyệt vọng nhắm mắt lại Nhưng đúng lúc này, cửa thang máy bỗng iên mở ra, một mùi nước hoa hồng nồng vào mũi, nhất thời đã thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.

Một đôi giày cao gót màu đen rất cao bước ra với khí thế ngút trời, sau đó chính là một bóng dáng xinh đẹp yêu kiều. Tuy cô mặc váy liền thân màu đỏ, thậm chí đeo cả mạng che mặt màu đen thần bí, nhưng cách ăn mặc diêm dúa này vẫn không thế che lấp được khí chất vương giả tỏa ra từ khắp người cô.

Những người chấp pháp kia không kiềm chế được mà lui đến cạnh vách tường, chừa một lối đi rộng rãi cho cô.

Thế nhưng cô lại dừng chân trước mặt Quan Minh Vũ, nhìn dáng vẻ chán nản của Quan Minh Vũ, cô thất vọng khẽ lắc đầu.

Sau đó cô vén một góc mạng che mặt, làm mặt quỷ với Quan Minh Vũ một cách dí đỏm.

Quan Minh Vũ thấy gương mặt sau mạng che kia thì ngây người như phông.

Chiến Bá Kiên vẫn đang gào thét: “Tôi muốn chuyển viện cho con trai tôi, lập tức, ngay và luôn, mở cửa phòng ICU ra cho tôi.”

Cô gái váy đỏ buông mạng che mặt xuống, bước đi uyển chuyến tới trước mặt Chiến Bá Kiên, giọng nói trời phú thánh thót như những hạt ngọc nhỏ rơi xuống đĩa ngọc: “Tôi không cho phép”

Bốn chữ nhưng lại toát ra khí thế lãm liệt.

Chiến Bá Kiên kinh ngạc nhìn cô: “Cô là ai hả?”

Nghiêm Linh Trang kéo mạng che mặt thần bí xuống, che càng kín gương mặt của mình: “Bố, ngay cả con mà bố cũng không nhận ra à.”

Từ giọng nói quen thuộc của cô, Chiến Bá Kiên mới đoán được: “Cô là Lạc Thanh Du?”

Cô gái váy đỏ không lắc đầu cũng không gật đầu.

Chiến Bá Kiên lại coi như mình đã đoán đúng, nở một nụ cười mỉa nơi khóe môi: “Lạc Thanh Dụ, tôi không phải là bố cô. Cô và Hàn Quân nhà tôi còn chưa có giấy chứng nhận đăng ký kết hôn đâu, cô không phải là con dâu nhà họ Chiến chúng tôi!”

“Vậy xin hỏi bố, Lạc Thanh Du không phải con dâu nhà họ Chiến thì ai mới là con dâu nhà họ Chiến?

Chiến Bá Kiên nói: “Người mà Hàn Quân nhà chúng tôi lấy là cô cả nhà họ Nghiêm, cô Nghiêm Linh Trang. Đáng tiếc Nghiêm Linh Trang hồng nhan bạc mệnh, chín năm trước đã chết vì tai nạn xe. Cho nên trước mắt Hàn Quân nhà tôi vẫn chưa có vợ. Nếu không sao đến lượt lão già như tôi đây phải lo lắng vì chuyện của nớ?”

Cô gái váy đỏ khẽ gật đầu: “Bố nói đúng. đừng lấy nữa.

Bố già rồi, nên sống những ngày an hưởng tuổi già từ lâu rồi, quả thật không nên khiến bố lo lắng về chuyện của Hàn Quân”

Chiến Bá Kiên nheo mắt: “Rốt cuộc cô là ai, đừng ở đây giả thần giả quỷ nữa”

Cô gái váy đỏ lấy chứng minh thư từ túi xách LV của mình ra, Chiến Bá Kiên sáp lại muốn xem tên của cô nhưng cô gái váy đỏ đã nhạy bén xoay người, đưa chứng minh thư cho người chấp pháp, nói: “Xin lỗi, chuyện của chồng tôi là tôi toàn quyền ủy quyền cho anh Quan Minh Vũ xử lý. Anh Quan Minh Vũ không hề giam giữ chồng tôi phi pháp”

Chấp pháp viên thấy trên chứng minh thư của cô viết rố ràng tên Nghiêm Linh Trang, ai nấy đều lộ ra biểu cảm kinh ngạc.

“Cô là Nghiêm Linh Trang?”

Nghiêm Linh Trang gật đầu: “Phải!”

Chiến Bá Kiên ngây ra như phỗng ngay tại chỗ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play