Quả là nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo lập tức đến.

Không bao lâu sau, các bậc bề trên nhà họ Chiến đã đưa Nghiêm Hiểu Như đến vườn Hương Đỉnh, bắt Chiến Hàn Quân cưới cô ta.

Bụng bầu của Nghiêm Hiểu Như đã lộ ra rất rổ ràng, khi nhìn thấy Chiến Hàn Quân, cô ta lập tức quỳ xuống với vẻ đáng thương.

“Anh Hàn Quân, rất xin lỗi, tôi tÌ t sự không đành lòng làm mất con của chúng ta.

Các bậc bề trên trong nhà đều biết chuyện của chúng ta rồi” Giọng nói của Nghiêm Hiểu Như càng ngày càng thấp, lộ ra sự chột dạ cùng vẻ ngượng ngùng.

Ánh mắt lạnh như băng của Chiến Hàn Quân rơi trên cái bụng to của cô ta, sự hung ác chết chóc tràn ra từ trong đáy mắt: “Nghiêm Hiểu Như, tôi thấy cô sống quá nhàm chán rồi đấy, vậy mà lại dám hät nước bẩn lên người tôi?”

Nghiêm Hiểu Như bị ánh mắt sắc bén như dao của anh nhìn chăm chằm đến nỗi vô cùng mất tự nhiên, cả người cô ta đều co rúm lại.

Nhưng khi nghĩ rằng ở đây còn có bề trên trong nhà họ Chiến làm chỗ dựa cho mình, cô ta lại mặt dày mày dạn mà nói: “Anh Hàn Quân, tôi biết răng mình không xứng với anh. Tôi biết anh ở bên cạnh tôi cũng chỉ là gặp dịp thì chơi mà thôi. Nhưng mà đứa nhỏ là người vô tội, đợi sau khi sinh đứa nhỏ ra, nếu như anh vẫn không thể chấp nhận tôi thì anh cứ yên tâm, tôi có thể bỏ đi. Chỉ cầu xin anh đối xử tốt với con của chúng ta”

Chiến Hàn Quân tức giận đến nỗi không thể kiềm chế được, anh nói: “Nghiêm Hiểu Như, cô và con của cô không hề liên quan gì đến tôi. Một người phụ nữ vì muốn trèo cao mà bán rẻ cơ thể của mình như c‹ thấy thật bẩn thỉu”

Sắc mặt của Nghiêm Hiểu Như đột nhiên tái nhợt đi, Chiến Hàn Quân chê cô ta thật bẩn thỉu, trong phút chốc những lời này đã nghiền nát hết toàn bộ sự kiêu ngạo và tự tôn của cô 1a, biến cô ta thành một người phụ nữ không hề cảm thấy hố thẹn với lương tâm.

“Anh Hàn Quân, anh không thế cầu qua rút ván, trở mặt nhanh như vậy được. Dù sao thì tôi cũng là cô chủ nhà họ Nghiêm, thân thế này bị anh chiếm mất, thanh danh cũng bị hủy hoại. Nếu anh không cần mẹ con tôi thì anh bảo tôi phải sống thế nào đây?” Nghiêm Hiểu Như cần môi, nói với vẻ hèn mọn.

Chiến Hàn Quân nở nụ cười lạnh lùng: “Cô cũng xứng làm người của nhà họ Nghiêm sao? Cuối cùng tôi cũng hiểu được tại sao một người tốt như ông cụ nhà họ Nghiêm lại không cho phép cô và mẹ của cô vào cửa nhà họ Nghiêm. Bởi vì các người không biết xấu hổ, không xứng làm người nhà họ Nghiêm”

Nghiêm Hiểu Như bị Chiến Hàn Quân nhục nhã đến nỗi xấu hổ vô cùng, nước mắt rơi lã chã.

“Anh Hàn Quân, anh đã không chấp nhận tôi, vậy mẹ con tôi chỉ còn cách chết đi mới chứng minh được sự trong sạch của mình”

Trong lúc tuyệt vọng, Nghiêm Hiểu Như đột nhiên đứng lên, đâm vào cây cột nhà bên cạnh.

“Nhanh, mau ngăn cô ta lại” Chiến Bá Kiên vội vàng ra lệnh cho người làm.

Nghiêm Hiểu Như đâm đầu vào cây cột gỗ, máu lập tức tuôn ra.

Chiến Bá Kiên khuyên nhủ Chiến Hàn Quân với vẻ thành khẩn: “Hàn Quân, nhà họ Chiến chúng ta là một gia đình lớn, không thiếu cơm ăn cho hai mẹ con bọn họ đâu. Nếu đứa nhỏ trong bụng Nghiêm Hiểu Như thực sự là của con thì con cứ chấp nhận họ đi, để họ ở lại biệt thự Ngọc Bích, cứ coi như là ở lại biệt thự Ngọc Bích với tư cách là người hầu, như vậy vẫn tốt hơn là ép chết mẹ con họ”

Giọng nói của Chiến Hàn Quân rất lạnh lùng: “Đứa trẻ không phải là của con, người phụ nữ này có lối sống bậy bạ. Con sẽ không cho phép một người phụ nữ như vậy ở lại biệt thự Ngọc Bích”

Nghiêm Hiểu Như tóc tai bù xù ngồi dưới đất, khóc đến nỗi thở không ra hơi: “Anh Hàn Quân, sao anh có thể đối xử với em tàn nhãn như vậy?”

Đôi mắt lạnh lùng của Chiến Hàn Quân cứ như một lưỡi dao sắc bén cứa vào trái tim của Nghiêm Hiểu Như: “Đừng gọi tôi là anh Hàn Quân. Tránh xa tôi ra, đừng để tôi nhìn thấy loại người rác rưởi như cô nữa”

Sắc mặt của Nghiêm Hiểu Như càng tái nhợt.

Không bao lâu sau ông cụ cũng đến.

Ông cụ liếc mắt nhìn dáng vẻ nhếch nhác của Nghiêm Hiểu Nhự, lại nhìn Chiến Hàn Quân đang mang trên mình vẻ nghiêm nghị chính trực. Ánh mắt chim ưng hướng về phía ba người Chiến Bá Kiên, Chiến Đình Lê và Chiến Đình Vũ. Trong lòng ông cụ lập tức hiểu rõ được chút ít.

“Nghiêm Hiểu Như, cô nói đứa nhỏ này là của Hàn Quân sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Giọng nói của ông cụ khiến cho người khác phải sợ hãi.

Nghiêm Hiểu Như nói với vẻ đau lòng gần chết: “Ông ơi, vào một buổi sáng sớm nửa năm trước, cháu đã mang bữa sáng đến cho cậu Kiệt. Hôm đó cậu Kiệt vẫn nằm trên giường, chẳng hiểu sao trông tinh thần có vẻ không được tốt cho lắm, cháu vừa tiến lại gần thì anh ấy đã cưỡng ép cháu. Dường như anh ấy không thể kiểm soát được hành vi của mình, mà một đứa con gái yếu ớt như cháu làm sao có thể vùng vẫy lại được cơ chứ. Hơn nữa, cháu cũng không muốn vùng vẫy, bởi vì cháu thích anh ấy…

Đôi mắt sắc bén của Chiến Hàn Quân hơi nhíu lại, trong đầu đột nhiên nhớ tới hai giấc mơ khó hiểu kia. Tuy nhiên người trong mộng.

là Linh Trang nên anh có chút mất kiểm soát.

Bây giờ nghĩ kỹ lại thì anh mới hơi tỉnh ngộ. Chẳng trách trong mơ, mỗi lần kết thúc đều thực sự không tốt đẹp, bởi vì người mà anh hôn là Nghiêm Hiểu Như sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play