Đột nhiên sau lưng anh truyền đến một giọng nói khàn khàn, dưới làn gió lạnh, mang đến một cảm giác âm u quỷ dị.

Chiến Hàn Quân xoay người, đã nhìn thấy chú Quế, người làm vườn đang đứng ở cửa tòa thành. Trong tay ông ta cầm một cây đèn pin, cũng kính với anh.

“Cậu chủ, cuối cùng cậu cũng trở về rồi Mấy hôm trước thời tiết rất xấu, sấm chớp nổ rầm trời, gió lớn nổi dậy, đã xô đổ bãi cây ngô đồng. Không may cây ngô đồng đã ngã lên trên dây điện, làm cho toàn bộ đường điện của biệt thự Ngọc Bích bị đứt, những nơi khác cũng vì mất điện mà ít nhiều cũng bị thiệt hại một chút, ông chủ bảo tôi đến hỏi cậu một chút xem vườn Hương Đỉnh có chỗ nào cần phải sửa chữa hay không?”

Trong đôi mắt sắc bén của Chiến Hàn Quân hiện lên sự tối tăm, hé miệng, giọng nói lạnh lùng không có độ ấm bay ra: “Chú Quế vất vả rồi”

Anh nói chuyện theo nguyên tắc rất đơn gián.

Nhưng trong sự đơn giản này lại không cho phép người ta đoán ra ẩn ý của anh.

Ví dụ như hai chữ “vất vả”, đã bao gồm hai Tầng ý tứ. Một là vất vả cho chú Quế xưa nay vốn ít nói nhưng sao lại nói nhiều như vậy, hai là vất vả cho chú Quế đã muộn như vậy rồi mà vẫn còn đến tìm anh…

Chú Quế hơi cúi đầu, đại khái là do tuổi tác đã lớn, lưng có chút hơi còng xuống, nhìn ông ta lại càng thêm cung kính.

“Cậu chủ, đây là chuyện tôi nên làm” Chú Quế cúi đầu nói.

Đáy mắt Chiến Hàn Quân tối tăm không rõ nói: “Ngày mai chú hãy tìm người đến đây, sửa chữa vườn Hương Đỉnh lại một lần nữa”

Chú Quế ngẩng đầu: “Cậu chủ muốn sửa chữa lớn hay sao ạ?”

Chiến Hàn Quân thu hết sự hoảng sợ lo lắng của ông ta vào mắt: “Đúng vậy, tôi định ở lại vườn Hương Đỉnh lâu dài, có chuyện gì sao?”

Chú Quế vội vàng cúi đầu: “Không thành vấn đề”

“Đi đi” Trong giọng nói của Chiến Hàn Quân không nghe ra tâm trạng gì.

Chú Quế dịch chân định rời đi, đột nhiên Chiến Hàn Quân lại nhớ đến cái gì, gọi ông ta lại: “Chú Quế…”

Chú Quế xoay người: “Cậu chủ có gì cần căn dặn ạ?”

Chiến Hàn Quân nói: “Chú quay lại đây, tôi có chút chuyện muốn hỏi chú một chút”

Chú Quế bước trở lại.

Chiến Hàn Quân tập trung nhìn vào mắt của ông ta: “Chú Quế, chú là người cũ của biệt thự Ngọc Bích. Chắc chắn chú vẫn còn nhớ tình cảnh sau khi tôi được sinh ra đúng không?”

Cơ thể chú Quế trông không ngừng run rẩy: “Cậu chủ, sao tự nhiên cậu lại hỏi chuyện này vậy?”

“Trả lời tôi” Giọng nói của Chiến Hàn Quân không giận mà uy.

Ánh mắt chú Quế hoảng hốt nhìn về phía xa, liên tục nói: “Tôi nhớ được. Cậu chủ ra đời ở chính trong căn phòng này. Bà chủ vì đột nhiên bị vỡ nước ối, chưa kịp đến bệnh viện thì cậu đã ra đời. Nhưng vì bà chủ có nhóm máu đặc biệt, phản ứng tan máu rất nghiêm trọng với cậu nên bà chủ… Suýt chút nữa thì mất mạng”

Sắc mặt Chiến Hàn Quân biến thành trắng bệch, phản ứng tan máu?

Phụ nữ có thai sẽ phản ứng tan máu chỉ có một khả năng: Nhóm màu của mẹ là O, nhóm máu của con là A hoặc là B.

Mà anh thật sự là nhóm máu A sao?

Nhưng mẹ của anh hiện tại cũng không phải nhóm máu O mà có cùng nhóm máu A với anh?

Chiến Hàn Quân khẽ gật đầu: Chú đi đi”

Chú Quế bỏ đi.

Chiến Hàn Quân nhìn theo bóng lưng bỏ đi hơi còng của chú Quế, sâu trong mắt lại kết thêm một lớp băng lạnh Thân thế của anh, có điều kỳ lạ!

Sáng sớm hôm sau.

Chiến Hàn Quân vẫn còn chim trong mộng, đã ngửi thấy trong phòng có một làn hương hoa hồng đậm đà.

Mùi hoa hồng là mùi Linh Trang thích nhất. Túi thơm của cô ấy, nước hoa của cô ấy đều chủ yếu dùng mùi hoa hồng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play