Anh ta khoác tay Chiến Hàn Quân trên vai, từng bước từng bước khó khăn dìu anh vào đi vào phòng.

Đặt anh trên ghế sô pha, Chiến Hàn Quân như bị người ta rút sạch đi sức lực chống đỡ cơ thể, cả người mềm oặt ngã lên ghế. Đôi mắt nhìn trần nhà dâng lên sự phẫn nộ không cam lòng.

Quan Minh Vũ rót cho anh cốc nước nóng, lúc quay lại bên cạnh Chiến Hàn Quân đã thấy khóe mắt Chiến Hàn Quân lăn ra giọt lệ tròn.

Đây là lần đầu tiên Quan Minh Vũ thấy tống giám đốc khóc.

“Quan Minh Vũ, tôi đã móc tim tôi cho cô ấy tồi, tại sao cô ấy vẫn muốn rời đi?”

Vẻ mặt anh hoang mang, thần sắc trống rỗng.

Đến cả nói, cũng là bộ dạng yếu ớt thều thào.

“Tổng giám đốc, có một chuyện, em không biết có nên nói hay không?” Quan Minh Vũ bỗng lên tiếng “Nói”

“Mợ chủ rời đi, có lẽ có liên quan đến bà chủ. Người bên trung tâm y tế nhìn thấy hôm nay bà chủ từng vào phòng bệnh số 11”

Ánh mắt Chiến Hàn Quân chuyển lên khuôn mặt Quan Minh Vũ, anh ngẩn người một lát, rồi lại cười lạnh: “Nếu cô ấy giữ vững niềm tin, không xa không rời tôi, ai có thể ly gián chúng tôi chứ?”

Quan Minh Vũ lại nói: “Mợ chủ cũng có lẽ chỉ nhất thời hồ đồ, có thể cô ấy nghĩ thông rồi sẽ quay trở lại thôi”

Ánh mắt trống rỗng rời rạc của Chiến Hàn Quân sáng lên đốm lửa nhỏ. Đó là ánh sáng của sự hy vọng.

Chỉ là, lúc đó anh tuyệt đối không hề nghĩ răng, đốm lửa nhỏ này sẽ dần dần tắt lụi trong thời gian chờ đợi dài đằng đẳng của anh.

Đối với việc Lạc Thanh Du tùy tiện rời đi, anh cũng bắt đầu chuyển từ bao dung thành nỗi hận sâu đậm.

Anh hận, hận cô đã phụ với tình yêu của anh.

Hận cô đoạn tuyệt rời đi như thế, hoàn toàn không nghĩ tới sự đau khổ của anh.

Hận cô rõ ràng đã đồng ý không rời bỏ anh, lại một lần nữa nuốt lời rời đi.

Anh vĩnh viên không biết răng, nguyên nhân Lạc Thanh Du rời đi, chỉ vì để biến bản thân mình thành bộ dạng anh mong muốn.

Lạc Thanh Du cầm thẻ ngân hàng anh đưa cho cô, đến bên bờ bên kia đại dương. Đất nước mà cô quen thuộc – nước H.

Năm đó vì muốn tránh sự truy lùng của Chiến Hàn Quân, cô len lén đưa hai đứa con trốn trong đất nước tuy phát triển nhưng lại vô cùng nhỏ bé này.

Cô sống ở nơi đây bảy năm, đã vô cùng quen thuộc mọi thứ ở đây rồi.

Sở dĩ lựa chọn quay về nơi này, không phải vì quen thuộc nơi này, mà vì nước H có kỹ thuật phẫu thuật thẩm mĩ tiên tiến nhất thế giới Cô sắp xếp ổn thỏa xong, đến thẩm mĩ viện tìm một bác sĩ thẩm mĩ có trình độ cao nhất.

Ông Peter là bác sĩ có uy quyền nhất trên phương diện này, nhưng đây là một vị bác sĩ vô cùng kiêu ngạo, bệnh nhân bình thường căn bản không thể mời được ông ấy phục vụ họ.

Lạc Thanh Du chỉ đích danh muốn tìm bác sĩ Peter, trợ lí của ông Peter nhìn thấy bệnh trạng khuôn mặt cô, đã đoán ra được ý đồ cô đến. Thắng thừng từ chối nói: “Cô này, gần lịch hẹn trước gần ba tháng nay của bác sĩ Peter đã đầy rồi. Ông ấy sẽ không gặp cô đâu. Cô về đi nhé!”

Lạc Thanh Du lại cười nói: “Cô này, mời cô nói với ông ấy, tôi là bệnh nhân đã hẹn ông ấy năm năm trước”

Trợ lí đánh giá Lạc Thanh Du mấy lần liền, ánh mắt có chút nghĩ ngờ, sau đó quay đầu bước vào trong.

Không lâu sau, ông Peter bước ra khỏi phòng. Nhìn thấy Lạc Thanh Du ở khu chờ đợi, vẻ mặt ông Peter mất mát, quay người bước vào bên trong.

“Peter” Lạc Thanh Du vội tiến lên gọi ông ta.

Peter cảm thấy giọng nói rất quen thuộc, quay đầu lại ngơ ngác nhìn Lạc Thanh Du: “Cô là Lạc Thanh Du?” Biểu cảm khó mà tin được.

Lạc Thanh Du gật đầu.

“Trời ơi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?

Tại sao mặt cô lại biến thành bộ dạng như quỷ thế này?” Peter kinh ngạc thốt ra tiếng.

Lạc Thanh Du nhún nhún vai, bộ dạng không quan tâm lắm.

“Không phải ông nói rồi sao? Kỹ thuật chỉnh hình của ông có thể biến tôi thành người phụ nữ xinh đẹp nhất thế giới. Bây giờ tôi tới để khảo nghiệm ông đây. Ông phải biết tôi thành người phụ nữ xinh đẹp nhất thế giới!”

Peter khoa trương há to miệng: “Nếu là Thanh Du của ngày trước, tôi có thể biến cô thành người phụ nữ xinh đẹp nhất thế giới.

Nhưng cô bây giờ…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play