*Ngài Quân, anh thấy tôi giống ai?” Lạc Thanh Du bình tĩnh lại, chọc cười anh một chút.
Chiến Hàn Quân không biết nên khóc hay nên cười: “Là tôi sao?”
Lạc Thanh Du ra vẻ ảo não nói: “Ngài Quân, rõ ràng vai của tôi trong kịch bản Minh Nguyệt là nam hai Chiến Hàn Quân nhíu mày: ‘Em nói cái nhân vật phản diện vẻ ngoài giả nhân giả nghĩa, một bụng xấu xa kia?”
Lạc Thanh Du gật đầu lia lịa Gương mặt Chiến Hàn Quân càng lúc càng trở nên u ám, đầu của Lạc Thanh Du giống như bị làm phép cứng đờ không nhúc nhích.
Trong lòng cô mặc dù tức giận, nhưng mà muốn bùng nổ thì cũng nên xem đây là chỗ nào.
Giương oai trước mặt con cọp này, đúng là tự tìm đường chết.
“Lạc Thanh Du, có phải ba ngày không đánh em, em liền được nước lấn tới không?”
Dám trêu chọc anh?
Lạc Thanh Du nuốt nước miếng một cái: “Ngài Quân, anh đừng nóng giận, tôi chỉ là thấy anh cả ngày làm mặt đơ, cho nên mới muốn bắt chước dáng vẻ của anh, để anh nhìn xem gương mặt mình có phải rất dọa người không?”
“Ngài Quân, anh hẳn nên cười nhiều một chút, giống như v: ” Lạc Thanh Du nhe răng hàm răng trằng tỉnh cười một tiếng.
Chiến Hàn Quân: “…
Anh thừa nhận anh bị động tác đáng yêu này của cô làm động lòng, cho nên anh không còn ý định truy cứu về thái độ vô lễ vừa rồi của cô nữa.
*Đi về với tôi” Chiến Hàn Quân vươn tay.
Lạc Thanh Du nhìn bàn tay của anh, ma xui quỷ khiến thế nào lại có xúc động muốn nắm chặt tay anh.
Chiến Anh Nguyệt đột nhiên nhào tới, ôm chặt lấy tay Lạc Thanh Du, sau đó nói với Chiến Hàn Quân: “Anh, em và chị dâu còn chưa chơi xong, tối nay anh thương tình cho em mượn chị dâu được không?”
Chiến Hàn Quân hỏi Lạc Thanh Du: “Em muốn ở lại?”
Lạc Thanh Du gật đầu.
Chiến Hàn Quân rút tay về: “Được, sáng mai anh đến đón em”
Chiến Hàn Quân rời đi rồi, Lạc Thanh Du và Chiến Anh Nguyệt liền thở phào một cái, ngồi phịch xuống đất.
Một lúc sau, Chiến Anh Nguyệt kéo Lạc Thanh Du lên, điên cuồng nói: “Đi thôi, vào nhà đi. Chúng ta nên tính toán một chút cho kế hoạch tiếp theo.”
Lạc Thanh Du đi theo sau Chiến Anh Nguyệt, cả hai người cùng ngã trên giường, nhìn nhau, sợ hãi trên mặt vẫn còn chưa tiêu tan.
*Người phụ nữ ở cửa nấm kia rốt cuộc là ai?” Lạc Thanh Du nhăn mày suy nghĩ.
“Nếu không tận mắt thấy, em thật không thể tin được, biệt thự Ngọc Bích của nhà em lại cất giấu nhiều bí mật như vậy” Chiến Anh Nguyệt cảm thán.
“Anh của em kiêu ngạo không gần nữ sắc, sau lưng lại biến thái không nói lý. Hai mặt tính cách này của anh ấy, em sợ là bị tâm thần phân liệt”
Dường như Chiến Anh Nguyệt nghĩ tới gì đó, hoảng sợ nhìn Lạc Thanh Du: “Chị nói xem, sau này Quốc Việt lớn lên, có thể bị đa nhân cách giống bố nó không?”
Lạc Thanh Du rùng mình một cái: “Quốc Việt nhà chị sẽ không biết thành như thế!”.
ngôn tình ngượcCửa sổ vang lên tiếng loạt soạt, mặc dù rất nhẹ, nhưng trong ban đêm yên tĩnh lại trở nên đáng sợ.
Lạc Thanh Du và Chiến Anh Nguyệt cả kinh ngồi xuống cạnh nhau, Lạc Thanh Du nói: “Là gió thổi mở, chị đi đóng lại.”
Lạc Thanh Du đi tới bên giường, đóng cửa sổ lại, quay người thì liền thấy Chiến Anh Nguyệt đang nhét một tay vào miệng, hoảng sợ nhìn phía sau cô.
Lạc Thanh Du nhanh chóng quay lại, lập tức thấy được “Chiến Hàn Quân” hung ác đang đứng trước mặt cô.
Nhìn thấy người ở tộc Ma Cô, đều phải chết?
Người đó hé miệng, âm thanh tà ác vang lên khiến cho người ta cảm thấy run rẩy.
Lạc Thanh Du đẩy cửa sổ ra…
Quay đầu nhìn khoảng cách giữa cửa sổ và mặt đất, cao như vậy, nhảy xuống không chết thì cũng tàn tật!